Truyện này chắc cũng nhiều người đọc rồi đọc lại vẫn hay, ai chưa đọc thì càng hay
Hồi 1
Cô gái lạ
Lại nói chuyện tôi và Trương Vô Kỵ bị lão Chu Trường Linh hất xuống hang sâu, nhưng nhờ vậy Trương Vô Kỵ lại học được Cửu Dương Thần Công giúp gã trị được hàn độc trong người. Nhưng nghĩ lại gã Trương Vô Kỵ đúng là đồ ngu lâu dốt bền khó đào tạo, ai đời lại quay về khoe khoang võ công với lão họ Châu, làm lão xô cả hai anh em xuống vực tí chết, cũng may trời tuyết nhiều, tôi lại nhờ khinh công thượng thừa nên bảo toàn mạng sống, còn gã Trương Vô Kỵ thì khổ rồi, tự nhiên đập trúng cành cây, thế là gãy chân, đúng là lãng xẹt, đúng là đen như mõm con Ki Ki.
Cuối cùng chỉ khổ cho tôi, chẳng những phải kéo gã đi lại còn phải cung phụng nào thức ăn, nào nước uống, đúng là nhục như con trùng trục.
Đêm hôm ấy, tôi vừa đi bắt gà về cửa hang, chợt giật mình khi thấy một cô gái đi chân trần giữa trời tuyết. Vừa chợt nghĩ “Dáng người ả trông như hoa hậu” nhưng khi thấy mặt tôi mới phát khiếp, ai đời sẹo chằng chịt, chỗ lồi chỗ lõm, đúng là “Nhìn xa thì tưởng Thúy Kiều, lại gần mới biết người yêu Chí Phèo.” Đúng là ngoại hạng xấu.
Vừa trông thấy mặt cô ta, tôi hét lên một tiếng hãi hùng rồi cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Thấy tôi hốt hoảng chạy về, Trương Vô Kỵ ngạc nhiên:
- Mày làm gì mà chạy như ma đuổi thế?
- Ừ, em gặp ma. – tôi lắp bắp trả lời.
- Thằng thế mà kém – Trương Vô Kỵ cười khẩy – làm quái gì có ma chứ.
Nhưng vừa lúc đó, bộ mặt quái đản kia của cô gái thò vào, gã Trương Vô Kỵ lập tức hét lớn khiến tôi tưởng thủng cả màng nhĩ.
- Các ông làm gì mà hét to thế? Tưởng tôi là ma chắc? – cô gái lên tiếng.
- Bà không phải ma thì là gì? - lấy hết sức can đảm tôi trả lời
- Tôi là người.
Đến lúc đó tôi mới bình tĩnh soi đuốc xuống dưới chân cô ta, ừ nhỉ, đúng là có bóng, như vậy cô ta là người, thầm yên tâm, tôi quay sang nói với Trương Vô Kỵ:
- Đại ca ơi, cô ấy là người.
Song đến lúc này tôi mới nhận ra gã họ Trương đã sùi bọt mép chết giấc từ lúc nào.
- To xác thế mà yếu bóng vía nhỉ. – cô gái cười khẩy.
Mãi sau khi Trương Vô Kỵ tỉnh dậy, chúng tôi mới ngồi nói chuyện với cô gái đó.
Kể ra thì cô gái có dáng người tuyệt đẹp, tiếc bộ mặt không tiêu hóa nổi, xấu như con gấu. – Tôi thầm nghĩ, tất nhiên, chẳng dại gì lộ ra suy nghĩ đó.
Cô gái tên Thù nhi, kể ra cũng đáng thương, cha cô ta cưới me. kế, lập tức hắt hủi hai me. con nàng, Thù nhi không chịu được bèn “thịt” luôn mụ dì ghẻ, cuối cùng me. cô cũng phải vì vậy mà chết, cô vì muốn tránh khỏi sự truy sát của cha nên đến nương nhờ vào Kim Hoa Bà bà, từ đó đến giờ chưa từng tiếp xúc với bất cứ người nào.
Chợt thấy vết sẹo trên tay Thù nhi, tôi tò mò:
- Hê, Thù nhi cô nương, trên tay bà có vết gì thế? Ai cắn đấy?
- Đây là hồi nhỏ tôi cùng bà bà đi bắt một gã tên Trương Vô Kỵ, bị y cắn một cái, hại tôi tốn mấy trăm nghìn tiền tiêm phòng *** dại đấy.
Trương Vô Kỵ nghe vậy xám mặt, vội vàng kéo tôi ra một góc:
- Chết me. tao rồi mày ơi.
- Me. đại ca chết từ đời tám hoánh, còn đâu nữa mà die cơ chứ?
- Ừ thì chết tao, nó mà biết tao là thằng Trương Vô Kỵ thì chết.
- Nguy hiểm thật. – tôi chẹp miệng.
- Cho nên nếu có hỏi tên mày phải bảo tao họ Tăng, tên A Ngưu nhớ chưa?
- Không được đâu, lỡ cô ấy nhìn thấy chứng minh nhân dân của đại ca thì sao?
- Mày ngu thế? Tao dấu quách vào quần, nó không dám lục đâu, yên chí.
Thù nhi thấy hai đứa tôi chạy vào góc bèn nói tiếp:
- Hai ông vào trong đấy làm gì thế?
- Làm chuyện cần phải làm, bà hỏi làm gì? – tôi chống chế - thế cái thằng trời đánh Trương Vô Kỵ đấy đâu rồi?
- Thằng *** chết đấy biệt tăm biệt tích đâu rồi, không hiểu sao mấy năm nay tôi cứ nghĩ về nó, nhưng chẳng hiểu nó đi đâu, tốn không biết bao nhiêu tiền đăng báo tìm trẻ lạc rồi.
- Thôi bà ạ - tôi cố nén cười – cứ coi như bị *** cắn thì thôi.
Trương Vô Kỵ biết tôi chửi xéo hắn, bèn lén lấy chân đá mạnh vào mông tôi làm tôi tưởng như bị trời giáng.
- Ừ, quên thì quên – Thù nhi nói – mà tôi quên không khỏi, hai ông tên gì thế nhỉ?
- Ờ ờ… đây là - tôi lúng túng – là Tăng, Tăng A Ngưu, còn tôi là Sở Lưu Manh, anh em cùng cha khác bố với Sở Lưu Hương.
- Ừ một con trâu với một thằng lưu manh, tên hay đấy. – cô nàng cười phá lên.
Cũng may từ hôm đó nhờ quen cô nàng, chúng tôi được cô đem cả nước ngọt lẫn gà rán cho tránh được cảnh vừa uống nước lã đau bụng chết người vừa ăn rau quả hái trộm mà nơm nớp lo thuốc trừ sâu.
Nhưng kỳ lạ thay, mấy hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng cô nàng đâu, Thù nhi đi đâu? Bị bắt cóc chăng? Hay bị thằng Sở Khanh nào dụ đỗ đi rồi? Vô lý, Thù nhi xấu như thế họa có thằng mù mới động vào, nhưng chưa chắc, biết đâu thằng kỹ sư đào mỏ nào không nhắm vào Thù Nhi mà nhắm vào của cải của cô chăng?
Đang chăm chú suy nghĩ, chợt tôi thấy Thù nhi đi về phía hang, chưa kịp reo mừng đã thấy mấy bóng dáng phía sau, định thần nhìn rõ, tôi chột dạ:
- Toi rồi đại ca ơi, con trời đánh Thù nhi dẫn bọn Hà Thái Xung, Vệ Bích, Thanh Anh đến rồi, bọn đấy mà đến đây thì anh em mình tạch trên đống gạch là cái chắc.
- Chết cha, làm thế nào bây giờ?
- 36 kế chạy là thượng sách.
Trương Vô Kỵ gõ đầu tôi đến cốp:
- Ngu thì cũng phải chừa cho người khác ngu với chứ, chân tao đang si cà que thế này thì chạy thế nào được.
Tôi chưa kịp cãi thì đã thấy cả bọn kia bao vây xung quanh, nhưng tại sao đôi mắt cô ta lại rưng rưng nước nhỉ? Hừm, đúng là nước mắt cá sấu.
Chợt nghe cô ta nói:
- Hai anh có thể hứa với tôi một chuyện được không?
- Bố khỉ, lại còn giở trò mèo khóc chuột. – tôi chỉ lầm bầm rồi dỏng tai lên mà nghe.
- Một trong hai anh có thể lấy em được không?
Tôi chợt giật mình, ngớ người ra chưa biết phản ứng sao đã nghe Trương Vô Kỵ nói:
- Được chúng tôi đồng ý.
Tôi giật mình cứ tưởng mình nghe nhầm, chợt ghé vào tai Trương Vô Kỵ nói nhỏ:
- Đại ca điên rồi chắc? Con Thù nhi này xấu như ma, sao lại cưới nó?
- Cô ấy có hoàn cảnh rất tội nghiệp – Trương Vô Kỵ chép miệng – các cụ có câu tốt gỗ hơn tốt nước sơn, phải quý trọng con người chứ.
- Đại ca – đôi mắt tôi rưng rưng xúc động – em kính trọng đại ca nhất sau em, không ngờ đại ca có thể hy sinh thân mình chỉ vì muốn cho cô ta được an lòng.
- Tao nói tao hy sinh bao giờ?
- Không phải đại ca vừa bảo sao?
- Tao nói tao lấy nó à? Tao đồng ý cho mày đấy chứ.
- Cái gì? – tôi giật nẩy người – đại ca điên rồi à? – con đấy xấu bỏ xừ, em thà đập đầu vào gối chết còn hơn.
- Mày điên thì có, bây giờ nó dẫn bọn Hà Thái Xung đến đây, chỉ có cách lấy lòng nó thì mới có hy vọng sống hiểu chưa?
- Nhưng em không lấy nó đâu, với nhan sắc của nó, em làm cả đời cũng chẳng đủ đi thẩm mĩ viện – chợt tôi nhìn thấy một cô gái xinh như tiên ở phía sau mà mãi sau này mới biết nàng tên Chu Chỉ Nhược, tôi chỉ vào cô ta nói – thà em lấy cô gái kia còn hơn.
Vừa lúc đó đã thấy gã họ Trương gõ đến cốp vào đầu tôi:
- Mỡ đấy mà húp, con bé đấy để tao. – rồi y hét lớn – Thù nhi cô nương, thằng đệ của tôi đã chấp nhận lấy bà rồi, bà cứ yên chí.
Chẳng biết có phải được lấy tôi không mà cô nàng đánh rõ máu, lại cộng thêm được Trương Vô Kỵ giúp đỡ, cô nàng nhanh chóng đẩy lui bọn Hà Thái Xung.
Nhưng tất nhiên, chúng tôi chỉ may mắn đến như vậy là cùng, khi chưởng môn Nga MY là Diệt Tuyệt sư thái đến, cả ba chẳng thể nào chống nổi Ỷ Thiên Kiếm lợi hại nên đành bị trói giật cánh khuỷu lôi đi.
Cũng may trên đường đi Chu Chỉ Nhược nhận ra Trương Vô Kỵ là người quen cũ nên đỗi xử khá ân cần nên cũng khỏi được cái chân gãy, tại sao ông trời bất công thế nhỉ, Trương Vô Kỵ lúc nào cũng được những cô gái xinh đẹp vây quanh còn tôi, chao ôi nhìn lại vợ mình mà tôi chỉ muốn mụ già Diệt Tuyệt vung Ỷ Thiên Kiếm lên chém ả làm mấy mảnh thì tốt biết bao.
Nhưng ông trời một lần nữa lại hại tôi, mụ Diệt Tuyệt đúng là già rồi còn đú, học người ta giả vờ từ bi định đem chúng tôi theo đến khi nào diệt xong ma giáo sẽ tính sổ luôn cả thể.
Nhưng ngựa quen đường cũ, vừa thấy giáo đồ Minh Giáo ở dưới chân núi lập trạm thu phí bắt cả phái Nga My quay lại mua vé mới cho vào thì mụ già đã rút thanh kiếm đến roẹt, thôi thế là toi một mạng.
Nào đã đủ, mụ còn huy động cả bọn đệ tử Nga My xông vào một thể chém giết cho đã tay.
Trong lúc hăng tiết vịt, mụ già vô tình đụng trúng phải tôi, bị ngã ngửa về phía sau, tôi tức giận thét lớn:
- Mụ điếm già, dừng tay lại.
Đang say máu lại nghe tiếng quát như vậy, Diệt Tuyệt sư thái quay lại quát lớn:
- Thằng nào tinh tướng thế?
To be continued ...
Hồi 2
Gã Vô Kỵ lại gặp may mắn
Thấy mụ già Diệt Tuyệt nổi giận, tôi hoảng hồn vội vàng chạy vọt về sau lưng Trương Vô Kỵ.
Song ánh mắt như cú vọ của mụ vẫn nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, không xong rồi, nếu để mụ hỏi chắc chắn mình thành ma mất, chợt trong đầu tôi nẩy ra một ý.
Trương Vô Kỵ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị tôi đá thẳng vào mông, gã mất thăng bằng luống cuống lao về phía trước.
Mụ già Diệt Tuyệt thấy Trương Vô Kỵ “bước” ra bèn trừng mắt:
- Hừ, thì ra là mày hả con? Chán cơm thèm đất, thích nghe kèn rồi phải không?
- Ơ ơ…. – Trương Vô Kỵ lắp bắp.
- Đúng, - không để gã nói tiếp, tôi vội vàng la lớn – đại ca ta không phục bà, giả vờ xuất gia làm dáng xong rồi đi giết người như đồ tể. Nhưng người ở đây chỉ đòi mụ có mấy chục ngàn tiền vào cổng mụ ăn quịt thì chớ lại còn đòi giết sạch người ta, mụ có phải con người không?
Nghe tôi khích vậy, mặt mụ Diệt Tuyệt tím ngắt, mụ run rẩy nói trong cơn thịnh nộ:
- Gã họ Tăng kia, hôm nay không giết mi ta thề không bao giờ động đến món thịt giả cầy khoái khẩu của ta.
- Bà là kẻ xuất gia mà cũng ăn thịt giả cầy ư? – tôi khoái chí cười rộ lên.
Biết mình lỡ lời, Diệt Tuyệt vội vàng nói lớn:
- Hai ngươi muốn gài ta phải không? Nói mau, hôm nay tới đây nhằm mục đích gì?
- Tại hạ…- Trương Vô Kỵ lúng túng.
- Đại ca ta muốn mụ tha hết cho bọn họ, đồng thời cuốn xéo khỏi Quang Minh đỉnh này – tôi lập tức hét lớn.
- Không đời nào – Diệt Tuyệt rít lên – bọn mi có biết Quang Minh đỉnh là nơi Ma Giáo định cư, chúng tích hợp hàng trăm con gà vịt khắp nơi những mong dùng virus cúm H5N1 gây họa cho giang hồ, Diệt Tuyệt sư thái này phải thay trời hành đạo.
- Bốc phét – tôi gào lên – rõ ràng bà thèm ăn thịt gà nên mới đến cướp thì có, đại ca tôi nói nể tình bà già sắp đứt cước nên quyết định chấp bà ba chiêu.
- Hừm. – Diệt Tuyệt nói – nếu hắn tiếp được ba chiêu của ta ta sẽ tha cho bọn người ở đây.
Nghe vậy Trương Vô Kỵ mặt như mếu chạy tới chỗ tôi:
- Mày muốn tao chết phải không?
- Đại ca yên chí đi, mụ già này chắc sắp tàn rồi, Cửu Dương thần Công của anh lợi hại thế chắc chắn sẽ phá được thôi.
- Phá cái đầu mày. Tao mà có bề gì thì…
Trương Vô Kỵ chưa kịp chửi thêm đã thấy Diệt Tuyệt sư thái lao vun vút tới.
Trương Vô Kỵ không kịp phản ứng vội vàng co giò toan bỏ chạy.
Song y vừa nhấc chân, tôi sợ y bỏ chạy mụ sư thái không làm gì được sẽ trút giận sang tôi nên vội vàng đưa chân sang ngáng ngay chân y.
Trương Vô Kỵ ngã giập mặt xuống đất, song nhờ vậy lại tránh được phát chưởng bay ngang đầu gã.
Diệt tuyệt thấy vậy lại tưởng thân thủ gã cao cường nên khẽ lùi lại vận khí, mụ hét lớn rồi vận chưởng đánh tới.
Lần này Trương Vô Kỵ chạy đâu cho thoát, y bay vụt về phía sau người đập vào cành cây lớn, thấy vậy tôi không khỏi thầm lo, nếu mụ tiếp tục truy kích, đảm bảo Trương Vô Kỵ có mười mạng cũng chẳng đủ chết.
Song kỳ lạ thay, thấy Trương Vô Kỵ nằm thẳng cẳng dưới đất mụ Diệt Tuyệt chỉ thản nhiên trơ mắt đứng nhìn.
Tôi trầm trồ:
- Đúng là có chút phong cách chưởng môn, nếu mụ truy kích tiếp thì …
- Phong cách cái con khỉ - Trương Vô Kỵ kéo cổ tôi xuống – mày nhìn xuống chân mụ ý đi.
Tôi nghe lời nhìn xuống dưới chân mụ thì vỡ lẽ, hóa ra lúc bị đánh, Trương Vô Kỵ vội vàng rút tờ năm trăm ngàn ném xuống đất, mụ già Diệt Tuyệt thấy tiền thì mắt sáng rực vội vàng đè chân lên không chịu nhúc nhích, nhờ vậy gã Trương Vô Kỵ lại thoát chết một lần nữa.
Trương Vô Kỵ đứng dậy chuẩn bị tiếp thêm một chưởng nữa của Diệt Tuyệt sư thái, song xem thần sắc của sư thái chắc cũng nể tình 500 ngàn của Trương Vô Kỵ mà sẽ tha chết cho hắn phen này.
Nào ngờ lúc đó lại xuất hiện gã Hân Dã Vương tự nhiên kéo quân đến bao vây chọc tức mụ già Diệt Tuyệt, làm mụ lại nổi điên lên, xem ra phen này họ Trương muốn sống cũng khó.
Nào ngờ sau chưởng lực của Diệt Tuyệt sư thái Trương Vô Kỵ vẫn bình thản đứng yên như chẳng có chuyện gì.
Chưởng xong, Diệt Tuyệt sư thái chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Giỏi lắm rồi kéo cả bọn đi mất.”
Đám Minh Giáo reo hò ầm ĩ, tôi cũng hồ hởi chạy lại:
- Đại ca, đại ca giỏi thật đấy.
- Giỏi cái con khỉ - Trương Vô Kỵ cúi xuống nói nhỏ - mụ già sợ bọn người của Hân Dã Vương, chưởng vừa rồi nhẹ như đuổi muỗi, thấm vào đâu.
- Thì ra là thế. Số đại ca đỏ thật đấy.
- Tất nhiên, nhưng đỏ thì đỏ, tao vẫn phải thanh toán mày tội dám gài tao tí nữa làm tao toi mạng.
Vừa lúc đó, tiếng cười the thé vang lên, liền sau đó, bóng dáng cô vợ yêu quái của tôi đã bay vọt lên trời.
Hân Dã Vương kêu lớn:
- Thanh Dực Bức Vương thả con gái tao ra.
Tôi ngạc nhiên vô cùng không ngờ Hân Dã Vương lại là ông già vợ của tôi, nhanh như chớp tôi nghĩ ra cách vẹn cả hai đường.
Tôi vội vàng chạy vọt theo hắn hét lớn:
- Thanh Dực Bức Vương, ngươi định bắt cóc tống tiền phải không? Mau đứng lại cho ta.
Trương Vô Kỵ ngẩn người ra, tưởng tôi đuổi theo tìm vợ nên cũng đứng sững ra không tính sổ nữa.
* * *
Dĩ nhiên tôi dại gì đuổi theo bọn chúng, chỉ chạy được chừng vài ba cây số, tội đàng hoàng rúc vào bụi cỏ bên đường đánh một giấc ngon lành.
Đến lúc mở mắt, tôi chợt thấy một lão trọc tay xách một túi vải to tổ bố bước đi trên đường, thầm nghĩ nhà sư làm gì có gì mà xách, chắc lão này lấy ở đâu rồi, tôi phải tìm cớ đi theo chôm lại mới được.
Nào ngờ trong chiếc túi ấy lại là Trương Vô Kỵ, đồng thời tôi còn bám theo vô tình nghe được lão tặc Thành Khôn nói lớn trước đám đông quần hùng Minh Giáo đã bị hắn đánh lén:
- Hế hế, đệ tử ta Tạ Tốn không biết ta có mối thù thâm sâu với Minh Giáo, nó đem tất cả tài sản gửi cho ta, cuối cùng ta giết cả nhà bọn chúng, nhằm gây mối hận giữa Minh giáo với võ lâm, quả nhiên thằng dở người ấy vì tìm ta mà tàn sát bao người, đồ đệ ngoan, chỉ có ta ở giữa kiếm được bộn tiền của tên đầu đất đó.
Nghe đến đó, Trương Vô Kỵ gầm lên rồi vùng vẫy đủ đường tìm cách thoát khỏi chiếc túi nhưng than ôi, chiếc túi rắn chắc vô cùng, gã lại chỉ có đôi bàn tay trần, làm sao phá nổi, mãi đến lúc đó tôi mới chạy tới:
- Đại ca, anh đừng xúc động quá từ từ để em tìm cách.
- Nhanh lên – Trương Vô Kỵ giục – lỡ thằng Thành Khôn chạy mất tao biết đi đâu mà đòi tiền.
- Hóa ra anh tìm nó để đòi tiền à?
- Chứ không thì vì cái quái gì? Mau lên.
- Từ từ, em có đem con dao tổng hợp ở đây, yên chí, cái túi này chỉ là muỗi.
- Mày bớt bốc phét đi, nhanh lên.
Roẹt một đường, chiếc túi càn khôn của hòa thượng nọ đã bị rạch một miếng to tướng, Trương Vô Kỵ lồm cồm bò ra song nghĩ về món gia tài của nghĩa phụ mình đang bị Thành Khôn xù mất, gã hấp tấp vọt tới đuổi theo.
Tôi cùng gã đuổi theo đến phòng một cô gái thì thấy một một cô gái đang bị một ả khác dí dao vào cổ.
Ối chao ôi, nhìn thấy gương mặt cô ta so với cô vợ hờ của tôi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, ai đời mặt đầy tàn nhang, miệng lại méo xệch. So với cô gái đang cầm dao chĩa vào cổ cô ta đúng là địa ngục so với thiên đàng.
Cô gái cầm gươm chính là Dương Bất Hối, Bất Hối nghe cha mình bị Thành Khôn đánh lén bèn chạy tới xem xét quên cả mối nghi ngờ dành cho cô bé Tiểu Chiêu tội nghiệp.
Nhưng gã Trương Vô Kỵ này đúng là số đỏ, nhờ cứu được cô ta mới được cô ta chỉ cho đường hầm trong căn phòng.
Nhìn miệng hầm tối om, tôi chợt nuốt nước bọt:
- Đại ca ơi, lỡ thằng cha Thành Khôn chờ sẵn ở dưới tặng anh em mình mỗi đứa một đao thì đúng là oan mạng.
- Mày nói cũng phải. – Trương Vô Kỵ trầm ngâm rồi bất chợt xô tôi xuống dưới.
Tôi chưa kịp kêu đau đã nghe giọng hắn oang oang:
- Sao có gì không?
- Không có.
Ngay sau câu trả lời của tôi, Trương Vô Kỵ và cô gái Tiểu Chiêu lao vù xuống dưới.
- Chỉ giỏi lợi dụng người ta. – tôi làu bàu.
Song Thành Khôn đúng là tên *** chết, hắn dùng bẫy bắt chúng tôi vào trong căn nhà đá rồi chặn đá ở bên ngoài.
Tình huống vô cùng nguy hiểm, đúng lúc đó lại vô tình tìm thấy di ngôn của giáo chủ Dương Đỉnh Thiên và tấm da dê ghi Càn Khôn Đại Na Di.
Kỳ lạ thay, mang tiếng tuyệt thế thần công mà chẳng có ích gì, trong khi Trương Vô Kỵ đang mải mê ngắm bức vẽ, tôi bực mình cầm cây đuốc ném vèo đi.
Cây đuốc bay vụt qua mặt Tiểu Chiêu, cô bé kêu ối lên rồi lấy tay bưng mặt.
Cả tôi và Trương Vô Kỵ ngạc nhiên nhìn sang, chao ôi, gương mặt cô ta bây giờ đẹp tuyệt vời, cứ như tiên nữ giáng trần vậy.
Hóa ra bó đuốc của tôi vô tình làm xém chiếc mặt nạ da của cô ta, đồng thời còn cháy mất một góc áo của cô ta lộ ra làn da trắng muốt.
Chợt quay lại nhìn Trương Vô Kỵ tôi kêu lên:
- Đại ca.
- Gì thế? – Trương Vô Kỵ giật mình.
- Máu mũi anh đang chảy kìa – tôi quay mặt đi lầm bầm – máu gái đến thế là cùng.
Trương Vô Kỵ lúng túng cúi xuống lau mặt.
Sau khi cởi tạm chiếc áo khoác cho Tiểu Chiêu, tôi quay sang nhìn tấm bản đồ, thì thật kỳ lạ, từng hàng chữ hiện ra.
Cả bọn ồ lên kinh ngạc.
Song vẫn là công cốc, chữ trên tấm da dê ngoằn nghèo như giun bò, đọc tới đọc lui vẫn chẳng biết tiếng nước nào.
Tôi bực mình càu nhàu:
- Bảo dại ca mãi rồi, chịu khó đi học ngoại ngữ đi, sau này dễ xin việc hơn, giờ mới thấy quý chưa? Mình mà dịch được tấm da dê này có phải xong rồi không?
- Mày nói ngon như ăn óc, biết đây là chữ gì? Tiếng anh cũng vô dụng thôi em ơi.
Trong lúc hai chúng tôi cãi nhau, Tiểu Chiêu ồ lên một tiếng rồi nói:
- Thôi hai ông ơi, đây là tiếng Iraq, tôi biết đọc.
- Iraq? Bà có nhầm không đấy? – tôi ngạc nhiên kêu lên – lại bốc phét hả?
- Đừng khinh nhau thế nhớ, dù gì tôi cũng có bằng C tiếng Iraq đang hoàng đấy.
- Bằng dỏm chứ gì? Thời buổi này mà có người dạy tiếng Iraq. – tôi bĩu môi.
- Không tin thì để tôi đọc cho mà nghe.
Tiểu Chiêu tức khí rồi đọc một lèo toàn tâm pháp võ công tôi chẳng hiểu gì nên tha thẩn đi xung quanh thắc mắc chẳng biết có phải Sadam Husen đến đây ẩn náu rồi để lại tâm pháp võ công không nữa mà để bây giờ gã Trương Vô Kỵ tập luyện như điên.
Thấy hay thì nhấn Thanks nha
To be continued ... o0... Hồi 3 ...0o.
Cái Vỏ Chuối Tai Hại
Co ban dich tieng
Iraq của Tiểu Chiêu, Trương Vô Kỵ nhanh chóng đẩy được phiến đá sang một bên, cả ba chúng tôi mừng rỡ vô cùng, vội vàng nhẩy vọt ra khỏi cửa động.
Vừa chạy ra ngoài, gã Trương Vô Kỵ đáng ghét lập tức chạy tới tán Tiểu Chiêu còn sai tôi chạy đi thám thính tình hình của Quang Minh đỉnh.
Vừa chạy vừa lầm bầm nguyền rủa họ Trương đáng ghét, tôi chạy thục mạng lên Quang Minh đỉnh, vô phúc thật, nếu Tiểu Chiêu mà đổ tên Vô Kỵ đó thì đúng là uổng quá.
Đúng như tôi dự đoán, lúc quay về, tên Trương Vô Kỵ đang ngồi cưa cẩm cô nàng Tiểu Chiêu ngây thơ, nhìn đôi mắt cười tít lự không biết trời trăng của hắn, nếu không phải sợ hai môn thần công Càn Khôn Đại Na Di và Cửu Dương Thần Công có lẽ tôi đã cho hắn mấy đấm.
- Đại ca, - tôi thở hổn hển – em nhìn thấy bọn ngũ đại môn phái đang bao vây đỉnh Quang Minh, quần hùng Minh Giáo đều thất tha thất thểu nằm dưới đất không ai còn sức lực, nhìn như mấy con gà bị cúm vậy.
- Ta biết rồi. – Trương Vô Kỵ thản nhiên trả lời.
- Đại ca có tài tiên đoán hay sao?
- Thực ra mày cũng có thể có tài tiên đoán nếu mày có trong tay một cái …… đài RADIO.
Dứt lời, gã vòng tay ra đằng sau rút ra chiếc đài Radio mini rồi thủng thẳng nói tiếp:
- Đài phát thanh đang tường thuật trực tiếp từ nãy giờ, quần hùng Minh Giáo bị tên khốn nạn Thành Khôn ám toán, hắn sử dụng Virus khiến bọn họ bây giờ từ trên xuống dưới ai cũng mắc bệnh Sard. Cũng may nhờ có Thiên ưng giáo của ********* ta đến nơi tiếp viện kịp thời nên tạm thời họ vẫn có thể giữ được tính mạng.
- Đại ca biết thế rồi sao còn bắt em đi trinh thám? – tôi gào lên, song trong lòng cũng thầm hiểu tên khốn này muốn tống cổ tôi đi chỗ khác để dễ dàng tán Tiểu Chiêu, đồ trời đánh.
Nghĩ vậy song tôi cũng cố nhịn nói:
- Nhưng anh có biết lúc này tình hình thế nào không?
- Đài đang nghe dở thì hết pin, bực mình thật.
- Lúc em đến ông ngoại của anh Hân Thiên Chính đang bị mấy tay cao thủ vây đánh, sức lực hao mòn, bây giờ còn bị đại sư bá của anh lỡ tay đả thương nữa.
- Thật vậy sao? Chết rồi, mau tới đó kẻo trễ mất.
- Chuyện gì vậy? – tôi và Tiểu Chiêu đều ngạc nhiên hỏi – huynh sợ lão tiền bối gặp chuyện bất trắc ư?
- Ừ. Ông ấy chưa biết ta còn sống, chắc di chúc chưa có tên ta vậy có phải mất phần không.
Nói rồi không chờ thái độ của chúng tôi, Trương Vô Kỵ vắt chân lên cổ mà chạy đến chiến trận, thật không ngờ quyết tâm của gã lợi hại đến vậy, ngay cả kẻ có khinh công tuyệt thế là tôi cũng chẳng đuổi kịp.
Đến lúc tôi và Tiểu Chiêu chạy đến đã thấy Bạch Mi ưng Vương nằm thở hổn hển dưới đất nhưng gương mặt nở một nụ cười rất tươi, có lẽ do nghe Trương Vô Kỵ nói hắn chính là cháu của ông ta.
Trương Vô Kỵ thì đang sử dụng tuyệt thế thần công Càn Khôn Đại Na di tấn công hai phái Hoa Sơn và Tung Sơn tơi bời hoa lá.
Tôi vội vàng chạy tới hỏi người gần đó:
- Đại ca này, tên tiểu tử kia là ai vậy?
- Không biết nữa – người đó trả lời – chỉ biết gã một mực chạy tới không cho chưởng môn phái Thanh Thành giết Bạch Mi Ưng Vương, sau khi đả bại ông ta lại công khai đòi Ngũ đại phái không được làm hại Minh Giáo.
Kỳ lạ thật, mọi khi Trương Vô Kỵ đại ca của tôi nhát như cáy, hôm nay tự nhiên lại tỏ vẻ hiệp nghĩa thế không biết, đấy còn chưa kể đôi mắt của Chu Chỉ Nhược cô nương đang nhìn gã đầy bất mãn vì thấy gã công khai chống đối lại phe mình.
Lúc dòng suy nghĩ của tôi vừa dứt, Trương Vô Kỵ đã đả bại cả tứ đại cao thủ của hai phái, tôi vội vàng chạy đến nơi.
- Đại ca, sao tự nhiên hôm nay anh ra tay nghĩa hiệp thế? Đổi tính rồi à?
- Ừ. Dương Tiêu vừa hứa với ta, nếu ta đuổi đánh bọn Ngũ đại phái sẽ tặng ta sáu mươi triệu.
- Đại ca vớ bở rồi còn gì nữa, nhưng không dễ ăn đâu.
- Yên chí đi, chuyện nhỏ như con thỏ - Trương Vô Kỵ cười lớn – thần công tao đã luyện thành, bọn ngũ đại phái chỉ là cống rãnh thôi.
Chưởng môn Thiếu Lâm nghe gã nói vậy bèn nổi cơn thịnh nộ, gầm lên một tiếng rồi vung thiền trượng bổ xuống đầu Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ lập tức né người sang một bên tránh khỏi nhát trượng nặng ngàn cân đó. Liên tiếp sau đó, hòa thượng cứ đánh xuống, còn Trương Vô Kỵ chẳng hề trả một đòn.
Hòa thượng tức giận dừng tay nói:
- Các hạ nhất định không chịu đánh trả phải không?
- Tại hạ không muốn. – Trương Vô Kỵ trả lời.
- Tại sao? Các hạ cho rằng lão nạp không xứng để động thủ phải không?
- Không phải – Trương Vô Kỵ cười khổ - thực ra thấy chiếc thiền trượng bằng vàng của ngài quý giá quá, nếu tai hạ lỡ tay đánh gãy nó thì bán sẽ mất giá.
- Hừm – hòa thượng kêu lớn – nếu vậy ta sẽ bỏ thiền trượng đấu tay bo với nhà ngươi.
- Ok. Có ngon thì nhào vô kiếm ăn.
Nói là làm, phương trượng ném chiếc gậy qua một bên, song không quên sai ba tên đồ đệ chạy sang canh giữ đề phòng Minh Giáo có kẻ nào táy máy tay chân lại chạy tới “cầm nhầm”.
Nhưng ngay sau đó, ông dùng Thiếu Lâm Quyền Pháp xông tới đấm tới tấp vào mặt Trương Vô Kỵ. Lạ thay, phương trượng đánh chiêu nào, Trương Vô Kỵ đánh lại chiêu thức y hệt, đến hơn mấy chục chiêu bất phân thắng bại.
Phương trượng đại sư hoảng hồn lùi ra khỏi vòng chiến:
- Quyền pháp này ngươi học ở đâu?
- Lão muốn biết à? Chi tiền hoa hồng rồi tôi chỉ cho.
- Bộ quyền này là Thiếu Lâm bí truyền, đâu lý do gì ngươi sử dụng như vậy?
- Thiếu Lâm bí truyền à? – Trương Vô Kỵ cười rộ lên – ông có biết cuốn quyền pháp này đã bị đệ tử của ông lén đưa ra ngoài nhà in lậu in thành hàng trăm hàng ngàn bản lưu truyền khắp giang hồ rồi không?
- Vô lý.
- Không tin ông cứ vào trang web SachInLau.com xem đảm bảo cuốn Thiếu Lâm Quyền Pháp của lão thuộc hàng best seller đấy.
Phương trượng nghe vậy xấu hổ vô cùng vội lùi ra phía sau.
Tôi thấy vậy vội vàng chạy ra nói lớn:
- Các vị, thực ra cuộc tập kích ngày hôm nay và tin đồn về gà H5N1 của Minh Giáo đều do bàn tay của một kẻ đứng đằng sau xúi giục, các vị không nên nghe lời tiểu nhân mà hại oan người tốt.
- Kẻ đó là ai? – cả bọn kêu lên.
- Kẻ đó chính là Thành Khôn, sau khi hắn chán để tóc model nên đến Thiếu Lâm tự xuất gia cạo đầu theo mốt Ronaldo với nickname là Viên Chân.
- Hừm, - phương trượng Thiếu Lâm nói lớn – ngươi đừng ngậm máu phun người, Viên Chân đã bị bọn Ma Giáo các ngươi dùng virus cúm gà tấn công chết không thể đối chứng, ngươi muốn nói gì chẳng được.
- Đại sư, đã chứng tử kỹ càng rồi chứ?
- Giấy chứng tử do đích thân lão phu ký, làm sao giả được.
- Khó nói lắm, thời buổi này đến tiền còn làm giả được giấy chứng tử đã bõ bèn gì.
Đúng lúc đó, mụ Diệt Tuyệt rẽ đám đông đi tới. Vừa nhìn thấy tôi, mụ gầm lớn định xông tới, có lẽ nhớ ra mối thù thịt giả cầy cũng nên. Vừa thấy bộ mặt cô hồn đó, tôi hoảng hồn chạy vụt ra phía sau Trương Vô Kỵ:
- Đại ca ơi, cứu em.
- Sư thái, người đã tha cho chúng tôi một lần xin thứ tha nốt lần này. - chắc chắn đại ca tôi vẫn choáng vì ba chưởng của mụ nên mới quên mình có tuyệt thế võ công cất giọng năn nỉ.
Nhưng đầu mụ Diệt Tuyệt này còn cứng hơn trâu, nào chịu nghe lời của gã, mụ không nói không rằng rút thanh Ỷ Thiên Kiếm chém sa sả như chặt thịt.
Nhưng càng đánh, mụ càng phát hiện Trương Vô Kỵ bản lĩnh cao tuyệt, thậm chí đến lúc bị gã cướp thanh kiếm báu trong tay mà cũng chỉ biết bó tay đứng nhìn.
Trương Vô Kỵ có lẽ vẫn muốn cưa cẩm Chu Chỉ Nhược nên không muốn gây hấn với phái Nga My, gã vội vàng đưa thanh kiếm cho Chu Chỉ Nhược hòng lấy lòng người đẹp.
Thấy Chu Chỉ Nhược má đỏ hồng vì thẹn, đôi chân dài như người mẫu bước lại từ từ phía gã, Trương Vô Kỵ khoái chí cười đến tít mắt, chẳng biết trời trăng gì nữa.
Song đúng lúc đó, mụ già Diệt Tuyệt hét lớn một tiếng khiến Chu Chỉ Nhược tội nghiệp của tôi giật thót mình.
Nào ngờ dưới chân nàng nằm chình ình một chiếc vỏ chuối, Chu Chỉ Nhược đang hoảng hồn lập tức ngã nhào về phía trước.
Trương Vô Kỵ thấy nàng ngã tới thầm nghĩ đúng là cơ hội bằng vàng trời cho để ôm nàng nên nhào tới mà quên đi trên tay Chu Chỉ Nhược đang cầm là thanh Ỷ Thiên Kiếm sắc bén nhất thế gian.
Tiểu Chiêu kêu lên một tiếng thất thanh.
Máu trong người Trương Vô Kỵ phun ra như mưa.
Trương Vô Kỵ bị đâm thủng ngực, ngồi phịch xuống đất, Chu Chỉ Nhược hãi hùng nhảy lùi về phía sau, thanh Ỷ Thiên Kiếm bị rơi xuống đất đến coong.
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Chỉ Nhược rồi nói với ác nữ Đinh Mẫn Quân:
- Lấy vải bọc kỹ thanh kiếm này lại rồi đem nó đi xét nghiệm xem có virus HiV không? Lỡ sau này ta dùng bị nhiễm thì chết.
Rồi mụ quay sang nói với Tống Viễn Kiều:
- Phái Nga My chúng tôi đã tận lực rồi, đại cục bây giờ chỉ còn biết trông cậy vào Võ Đang thôi.
Thấy hay thì nhấn Thanks nha
To be continued ...
.o0... Hồi 4 ...0o.
Lên Làm Giáo Chủ
Biết Tống Viễn Kiều là người nhân đức không nỡ xuống tay với kẻ bị thương nặng, con trai ông là Tống Thanh Thư vội vàng chạy tới nói:
- Cha, cha không nỡ ra tay thì để hắn cho con, đảm bảo hôm nay về đến nhà, tía má nó cũng chẳng nhận ra.
Thì ra trước giờ Tống Thanh Thư cũng có cảm tình với Chu Chỉ Nhược song thấy nàng cao ngạo, chỉ để ý đến Trương Vô Kỵ nên nổi lòng ghen bậy, thừa dịp này muốn ra tay vừa lấy le với người đẹp vừa lập công cho Ngũ đại phái.
Tống Viễn Kiều lúc đầu tỏ vẻ không bằng lòng nhưng Ân Lê Đình sẵn mối thâm thù với Dương Tiêu bèn gật đầu đồng ý, Tống Thanh Thư mừng như bắt được vàng, lập tức xông ra vung kiếm đâm vào người Trương Vô Kỵ.
Tôi hoảng hồn định xông ra nhưng thấy mụ Diệt Tuyệt vẫn lườm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi chột dạ đứng im thin thít.
Trương Vô Kỵ thấy Tống Thanh Thư hành động như vậy thì bực lắm, bèn Càn Khôn đại na di hất cái vỏ chuối dưới đất đúng chân Tống Thanh Thư,.
Tống Thanh Thư không ngờ có môn thần công thần kỳ như vậy, lại đạp phải chiếc vỏ chuối ngã xõng xoài dưới đất.
Tống Viễn Kiều cũng phải nhăn mặt vì xấu hổ, ông nói lớn nhận thua, song Ân Lê Đình vội vàng chạy tới nói:
- Vị thiếu hiệp này ta tâm phục cũng không có gì nói với Minh Giáo, song ta và Dương Tiêu có mối thù sâu tựa biển, không thể không giết hắn.
Trương Vô Kỵ hoảng vía, biết mình bị trọng thương không thể nào đánh lại Ân Lê Đình nhưng tiền của Minh Giáo cũng không thể không lấy, cuối cùng y nghĩ ra một cách rồi giả vờ thều thào nói:
- Lục thúc, thúc giết con đi.
Quả nhiên Ân Lê Đình nhận ra y là Trương Vô Kỵ, bèn dừng tay.
Đúng lúc đó lại thấy Dương Bất Hối xông tới nói:
- Cha tôi làm gì mà ông định giết?
- Cô? Hiểu Phù…
- Hiểu Phù là mẹ của tôi.
- Mẹ của cô bị tên trời đánh kia hại chết, tôi phải trả thù.
- Vớ vẩn. – Dương Bất Hối nói – giết mẹ tôi là mụ già Diệt Tuyệt kia kìa, ông muốn trả thù thì đi sang giết bà ấy đi.
- Vô lý, không thêt như thế, Diệt Tuyệt sư thái là sư phụ của mẹ cô, làm sao giết cô được?
- Không sai – Diệt Tuyệt đột nhiên lớn tiếng nói – con tiện nữ Kỷ Hiểu Phù đúng là do bần ni đánh chết, năm xưa ả giấu ta, lén lút ra ngòai ghi lô đề cuối cùng thiếu nợ lung tung, cuối cùng phải gặp Dương Tiêu để vay với lãi suất cắt cổ, lãi mẹ đẻ lãi con, cuối cùng xác định không thể thu hồi lại món nợ đã đòi, Dương Tiêu cho nó hai con đường để lựa chọn một là vào vũ trường làm vũ nữ, hai là làm vợ của y, sau một hồi mặc cả trả giá, nó chấp nhận làm tình nhân của họ Dương trong một tuần, đứa nghiệt chủng này chính là kết quả của mối duyên tình khốn nạn đó. – ngừng một lát bà lại nói tiếp – cách đây mấy năm, ta có gặp nó và định truyền Ỷ Thiên Kiếm cho nó với điều kiện phải đích thân giết chết Dương Tiêu nhưng nó bằng mọi giá cũng không chấp nhận.
- Cô ấy không chấp nhận chỉ vì đã đứng ra bảo lãnh cho cô ấy được tham gia một tua hụi lớn – Dương Tiêu thở dài- dĩ nhiên nếu tôi có bề gì, cô ấy vô phương gỡ lại số tiền năm xưa.
- Ta không tin – Ân Lê Đình gào thét rồi vụt bỏ chạy.
- Lục thúc – Trương Vô Kỵ nói với theo – đừng chạy nhanh quá, nhồi máu cơ tim chết đấy.
Lần lượt ngũ đại phái lục đục kéo nhau xuống núi, quanh đi quẩn lại chỉ có một mình Minh Giáo ở lại rên la ầm ĩ.
Trương Vô Kỵ lại được hai cô gái xinh như mộng là Tiểu Chiêu và Dương Bất Hối dìu vào đại sảnh, miệng hắn không ngớt rên hừ hừ lại vờ đụng chạm hai cô gái khiến tôi tức lộn cổ.
Vừa vào trong một lát mới nghe tiếng xôn xao ở phía dưới chân núi vọng lên, hóa ra Cái bang bắt đầu tấn công lên núi.
Dương Tiêu hoảng hồn:
- Thôi toi rồi, đám ăn mày có đến mấy vạn tên, lấy đâu ra tiền mà cho chúng bây giờ.
Trương Vô Kỵ vốn nhát như cáy, vừa nghe vậy đã vội vàng định chạy vào đường hầm thoát thân.
Dương Tiêu nghe đến đường hầm thì lập tức mừng rỡ kêu thầm là có đường thóat thân, song quy định của Minh Giáo vô cùng khắt khe, không có lệnh của giáo chủ lại không vào được.
Trương Vô Kỵ biết vậy bèn nói lớn:
- Tức là các ông không vào được phải không? Vậy thì thanh toán tiền công cho tôi để tôi vọt vào trong hang cho khỏe, mặc xác các người.
- Tôi cũng muốn lắm – Thanh Dực Bức Vương nói – nhưng không có chữ ký của giáo chủ, ai dám xuất kho quá một triệu chứ?
- Các ông định ăn quịt hả? Nói cho mà biết nhớ, thằng này không dễ bắt nạt đâu.
- Đại ca – tôi nghĩ đến món tiền khổng lồ bị người khác quịt mất không khỏi xót ruột bèn nói – thế thì huynh làm giáo chủ đi.
- Ý hay đấy – Bạch Mi Ưng Vương cười rộ lên – ta đồng ý.
- Nhưng Trương Vô Kỵ không phải người trong Minh Giáo.
- Tôi đã học được Càn Khôn Đại Na Di ai dám nói không được. – Trương Vô Kỵ lớn tiếng – nào bây giờ đưa giấy đây tôi ký.
- Đại ca – tôi thì thầm vào tai gã nói nhỏ - giờ đại ca là giáo chủ minh giáo, toàn bộ tiền bạc đều là của đại ca, việc quái gì phải xuất như thế?
- Sao mày không nói sớm? OK.
- Khoan đã đại ca ơi, trước tiên phải cứu họ đã, họ mà chết thì chẳng có ai đưa tiền cho anh đâu.
- Thế thì cả bọn vào trong hầm khẩn trương.
Nghe Trương Vô Kỵ nói vậy, cả bọn hớn hở chạy ùa vào cổng tầng hầm.
* * *
Sau khi lên làm giáo chủ, Trương Vô Kỵ đích thân thống lĩnh quần hùng Minh Giáo đi liên lạc với giang hồ chính phái những mong giang hồ không còn sóng gió, hắn cũng có thể yên tâm ngồi trên chiếc ghế giáo chủ để hưởng phúc.
Nhưng trên đường đi lại gặp Ân Lê Đình bị đánh tàn phế tay chân, Trương Vô Kỵ đành phải cử Dương Bất Hối ở lại chăm sóc.
Lúc đầu Dương Bất Hối nằng nặc không nghe, song nghe nói Ân Lê Đình có tiền bảo hiểm hậu hĩnh, Trương Vô Kỵ lại hứa tăng lương chăm sóc cho thị lên gấp đôi, nên cuối cùng cũng êm chuyện.
Càng lạ hơn, lúc lên đến Thiếu Lâm Tự, ngôi chùa lại trở thành hoang phế, chẳng có lấy một bóng người.
- Quái lạ - Trương Vô Kỵ ngạc nhiên – sư sãi Thiếu Lâm đâu mà không ra tiếp đón chúng ta nhỉ?
- Bọn họ bỏ chùa đi bụi rồi ư?
- Vô lý, dù có bỏ chùa đi bụi thì cũng không thể đi bụi tập thể như vậy được. Huống hồ Thiếu Lâm là nơi kiếm tiền cực tốt, lý do gì họ bỏ đi bất ngờ như vậy?
- Ừm.
- Mau chạy vào bên trong xem họ có quên cái gì không? Chúng ta phải khoắng cho bằng sạch chớ bỏ sót món nào đấy.
Song đi vào bên trong, chỉ có tám pho tượng quay lưng vào trong tường.
Trương Vô Kỵ kêu rộ lên:
- Hô hô, nhìn này, model tượng diện bích sám hối, hô hô.
- Đại ca ơi, chịu khó suy nghĩ đi, trên giang hồ chưa từng nói đến mốt này, chắc chắn Thiếu Lâm Tự chẳng phải trại tâm thần để xếp tượng một cách dở hơi thế này.
- Mày nói có lý, thế thì xoay nó trở lại chỗ cũ đi.
- Sao lại là em?
- Vì tao là đại ca, còn mày là đàn em.
- Sao không sai bọn Dương tả sứ hay Thiết Bất Đắc ý?
- Nếu bọn họ làm thì tao phải tốn thêm tiền công tác phí, chao ôi, tốn kém lắm.
- Keo bẩn đến thế là cùng.
8 bức tượng to tổ bố vừa xoay ra đã hiện ra tám chữ:
TRƯỚC DIỆT THIẾU LÂM, SAU TRIỆT VÕ ĐANG.
- Toi rồi đại ca ơi, bọn chúng định tiêu diệt Võ Đang đại ca ơi.
- Thôi chết rồi, chữ ký của ông già Trương Tam Phong rất có giá trị, tao định chuyến này về chôm mấy cuốn sách của ông ấy đem ra chợ đen bán, để bọn chúng tiêu diệt phái Võ Đang thì đúng là uổng công.
Thấy hay thì nhấn Thanks nha o0... Hồi 5 ...0o.
Triệu Mẫn
Trương Vô Kỵ hoảng hồn hoảng vía, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về Võ Đang.
Song chưa ai đen bằng hắn ta, chạy nửa đường bị quan phủ phát hiện chưa có giấy phép cưỡi ngựa, thế là mất toi hai con ngựa, hai huynh đệ đành phải đi bộ.
Được ít lâu sau, đám người Dương Tiêu đuổi kịp hai chúng tôi, vậy cũng tốt, khỏi phải lo vấn đề ăn ở, Dương Tiêu lại có giấy phép cưỡi ngựa hạng 3 đi lại thoải mái mà chẳng sợ gặp mấy tên sai dịch vô lương tâm suốt ngày đòi tiền mãi lộ.
Nhưng dù gấp gáp đến đâu, tính xấu của Trương Vô Kỵ mãi mãi không bỏ, chạy một đoạn lại phải vào quán rượu ăn uống.
Trên tửu lầu khá cao, tại bàn tiệc dạng VIP, cả bọn đang nhồm nhoàm ăn uống phủ phê chợt Trương Vô Kỵ sững người nhìn về phía trước.
Tôi ngạc nhiên nhìn theo chợt thấy một đám người đang đi lên lầu.
Người đi đầu tiên gương mặt trắng trẻo, có thể nói cũng là một mĩ nam tử.
Thấy Trương Vô Kỵ nhìn gã chăm chăm tôi ngạc nhiên:
- Đại ca, bộ anh thành pê đê rồi hay sao mà nhìn vào gã kia chăm chăm thế?
Trương Vô Kỵ gõ đầu tôi một cái đau điếng rồi nói nhỏ:
- Nó là con gái.
- Sao đại ca biết?
- Xưa nay tao chỉ cần nhìn qua là biết ngay, cần gì phải hỏi.
- Mắt đại ca nhìn gái sao tinh thế? Nhưng có ích gì? Nếu là con gái mà cải trang thành con trai thì đích thị là hạng xăng pha nhớt rồi, mê mệt làm gì chứ?
Nói đến đó, tên gái giả trai nhìn thấy chúng tôi bèn mỉm cười thật tươi rồi quay trở xuống lầu.
Lúc này Dương Tiêu nói:
- Giáo chủ, người có thấy bảo kiếm của y không?
- Là kiếm gì?
- Ỷ Thiên Kiếm.
- Vô lý – tôi kêu lên - Ỷ Thiên Kiếm là vật sở hữu của phái Nga My, con nhỏ này sao lại có nó? Đó có phải hàng nhái không?
- Không thể. Nếu không phải hàng xịn làm sao qua mắt ta?
- Vậy nó chôm được của mụ già đó chăng?
- Điều này càng vô lý hơn, mụ già đó biết thanh kiếm này vô cùng quý báu làm sao có thể để người ta lấy được dễ dàng như vậy?
Cuộc đối thoại đến đó lại thấy một người chạy lên, hắn cung kính vòng tay nói với Trương Vô Kỵ:
- Công tử, thiếu gia nhà tôi gửi tấm danh thiếp này đến người, đằng sau có ghi rõ địa chỉ mong công tử đến tối ghé thăm.
Trương Vô Kỵ vừa nghe bốn chữ “đến tối ghé thăm” mắt đã sáng rực, trong đầu hắn nảy ra bao nhiêu ý định bậy bạ, mặc kệ tôi, Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu khuyên can thế nào cũng mặc kệ.
Cuối cùng cả ba chúng tôi buộc lòng phải đi theo bảo vệ y, dù sao y cũng là giáo chủ, không có chữ ký của y, mọi việc chi tiêu trong Minh giáo không thể diễn ra như hiện tại, bọn họ cũng sẽ bị trừ tiền lương đến sạt nghiệp vì tội không bảo đảm an toàn cho giáo chủ.
Trang viện của cô gái hồi sáng thanh tao thi nhã không thua khách sạn 5 sao, thức ăn còn ngon hơn nhà hàng, vừa nhìn thấy tôi đã thèm đến rỏ rãi.
Nhưng lúc đó, tiếng nhạc lập tức rộn ràng, một bóng áo đỏ nhẹ nhàng bước ra.
Trái tim tôi như muốn ngừng đập, sững sờ đến quên cả miếng đùi gà đang gặm dở trong tay.
Cô gái mới vào phòng còn xinh hơn cả Chu Chỉ Nhược, chao ôi, nếu nói về bốn chữ tuyệt sắc giai nhân còn quá tầm thường nếu nói về nàng.
Trương Vô Kỵ thì khỏi nói, đôi mắt nhìn chăm chăm như muốn lồi ra khỏi tròng, ngay cả Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu cũng không kìm chế được bản thân, nước dãi chảy ròng ròng.
Cô gái nhìn bốn chúng tôi mỉm cười:
- Trương giáo chủ, Vi Bức Vương, Dương Tả sứ, Sở Lưu Manh, tiểu nữ vô cùng hân hạnh gặp quý vị.
- Cô nương, sao cô biết chúng tôi?
- Sau trận chiến Quang Minh đỉnh, danh tiếng của Minh Giáo đã vang khắp võ lâm, poster của bốn vị đây được treo khắp nơi, ai mà không biết?
- Vậy cô nương đây là…?
- Tiểu nữ họ Triệu, tên chỉ có một chữ Mẫn.
- Triệu cô nương, chúng tôi có điều muốn thỉnh giáo.
- Gặp nhau nơi đây là có duyên – Triệu Mẫn gạt đi – đây là lô rượu ngoại gia phụ mới nhập, mời quý vị vài chén.
Vừa gặp đã đòi uống rượu, cô này chắc chắn cũng từng làm vũ nữ ở vũ trường, nếu không đã chẳng sành sỏi như thế - tôi thầm nhủ.
Đúng lúc đó, cô nàng sơ sẩy làm rơi ly rượu trên tay xuống, rượu loang khắp váy.
Cô nàng bối rối:
- Xin lỗi, chờ lát tôi đi thay đồ.
- Cô cứ tự nhiên.
Chờ Triệu Mẫn vừa đi khỏi, Trương Vô Kỵ vội vàng kéo tôi đi xềnh xệch.
- Nhanh lên, nếu không muộn mất.
- Đại ca định đi do thám à?
- Ở đây có quái gì mà do thám? Tao với mày đi nhanh lên một chút, may ra còn nhìn trộm được ả họ Triệu đó thay quần áo.
- Đại ca đồi bại quá, như thế cô ta bắt được báo sai dịch thì anh em mình rũ tù.
- Ừ nhỉ - Trương Vô Kỵ giật mình – toi rồi, quay lại nhanh lên.
Cũng may nhờ tôi can gián kịp thời, Trương Vô Kỵ quay lại cũng là lúc cô gái đó quay về.
- Xin lỗi quý vị.
- Ờ,… ờ.,… - Trương Vô Kỵ lúng túng rồi nói – chúng tôi có việc phải về sớm.
Tôi cười thầm trong bụng, chắc chắn thằng cha này sợ người ta phát hiện hành vi xem trộm của mình nên mới đánh bài chuồn nhanh thế.
Kỳ lạ hơn là cô nàng họ Triệu thản nhiên như không, chỉ chào chúng tôi rồi đi vào trong.
Đến lúc đi trên đường chúng tôi mới phát hiện thì ra Dương Tiêu và Vi Bức Vương đều trúng độc, hóa ra rượu họ uống cộng với cây kiếm Ỷ Thiên giả Triệu Mẫn cố tình để lại hòa với nhau tạo thành một chất độc kịch tính khôn lường.
- Con bé này độc mà thâm thật. – tôi kêu lên.
Trương Vô Kỵ không nói không rằng, vội kéo tôi chạy về sơn trang đó tìm thuốc giải, trước khi đi không quên dặn bọn Dương Tiêu tìm cơ sở y tế gần nhất tại đó mà điều trị nếu không không chết cũng thành tật.
Quay lại sơn trang, chúng tôi nghe tiếng đàn réo rắt bên tai, mải mê quá, tôi quay sang nói với Trương Vô Kỵ:
- Con bé này mà tham gia vào ban nhạc nào đảm bảo kiếm khối tiền.
Thấy hai chúng tôi, cô gái khẽ mỉm cười trêu chọc:
- Không ngờ hai vị lại về đây sớm như vậy.
- Triệu cô nương, chúng ta không thù không oán, mong Triệu cô nương có thể cho chúng tôi thuốc giải.
- Các ông nói ngon nhỉ, giỏi thì đi mà tìm.
- Đừng thách nhà giàu húp tương chớ - Trương Vô Kỵ nói rồi phóng vù xuống hồ nhặt bừa mấy bông hoa miệng lẩm bẩm – cầu giới khấn phật hoa này có tác dụng nếu không thì ê mặt.
Triệu Mẫn thấy thân thủ của Trương Vô Kỵ như vậy liền hét một tiếng lanh lảnh rồi vung thanh kiếm giấu dưới cây đàn phóng tới.
Trương Vô Kỵ đại ca dĩ nhiên tránh khỏi, thậm chí còn vụt qua đầu thị nhanh tay giật luôn cái trâm đeo trên đầu.
- Hảo công phu – Triệu Mẫn vỗ tay khen hay -
Tay nghề ấy mà đi móc túi với giật dây chuyền đảm bảo bách phát bách trúng.
- Đa tạ cô nương, chúng tôi xin cáo từ. Chiếc trâm này xin hoàn trả cô nương.
Chúng tôi vừa quay lưng đi đã nghe tiếng Triệu Mẫn tru tréo đằng sau:
- Trương Vô Kỵ, ngài đã trả tôi cây trâm tại sao còn chôm mất viên dạ minh châu nữa?
- Tài ăn vạ của cô Chí Phèo còn phải gọi bằng sư phụ - tôi kêu lên – đại ca tôi đã trả lại cả cái trâm, lý gì giữ lại viên ngọc chứ?
- Thôi, hai người ỷ đông hiếp cô, tôi thà chết còn hơn.
Nói rồi Triệu Mẫn đưa dao lên cổ.
Tôi hoảng hồn, nếu cô ta tự sát ở đây, chúng tôi lại không có nhân chứng chứng minh mình vô tội thì chết là cái chắc, nên vội vàng phóng vụt tới ngăn lại.
Nào ngờ vừa đến bên cạnh cô ta, mảnh đất dưới chân tôi lập tức biến thành khoảng không, cả người tôi lao vụt phía dưới.
Song tôi nào chịu thiệt, vội vàng đưa tay kéo luôn ả xuống dưới.
Đúng lúc rơi xuống, tôi chợt thấy cánh tay của Trương Vô Kỵ đại ca thò tới, mừng không để đâu xiết, tôi vội vàng bám lấy.
Song có vẻ như trọng lượng của hai chúng tôi quá nặng, Trương Vô Kỵ không sao giữ nổi, cả ba ngã nhào xuống phía dưới.
- Đại ca…. - tôi vừa xoa mông vừa cảm động – em xin lỗi, nếu không vì em…
- Đừng nói nhiều – Trương Vô Kỵ trả lời – phụ tao tìm viên dạ minh châu nhanh lên.
- Dạ minh châu nào?
- Thì lúc nãy tao chôm của Triệu Mẫn, sau đó thấy nó lăn lông lốc xuống hố tao giật mình định nhào tới chụp lại thì mất đà, mày thử xem nó có ở đây không?
- Thế mà em cứ tưởng đại ca vì cứu em mới rơi xuống đây. Thôi quên xừ cái viên ngọc quái qủy đó đi, giờ làm sao thoát khỏi nơi này?
- Đơn giản bảo Triệu Mẫn đưa ra thôi.
Song mặc kệ chúng tôi năn nỉ hay dọa dẫm đủ kiểu, Triệu Mẫn nhất định không chịu đáp ứng yêu cầu của chúng tôi, con gái gì mà lỳ quá thể.
Thậm chí đến lúc Trương Vô Kỵ lợi dụng cù vào lưng ả, ả tuy cười không ngớt song cũng không chịu nói lối ra.
Tôi vội vàng nói:
- Đại ca ơi, nó cười nhiều quá đứt mạch máu não thì anh ốm tù.
Trương Vô Kỵ nghe vậy chột dạ ngồi phịch xuống đất thất vọng.
Chợt tôi nghĩ ra một điều, cười tươi nói:
- Yên chí đi, em có cách rồi.
- Cách gì?
- Cứ chờ thôi, em đảm bảo hai tiếng nữa, nó sẽ tự động thả chúng ta ra.
- Đừng có nằm mơ. – Triệu Mẫn thở hổn hển – ta có chết cũng không thả các ngươi đâu.
- Vậy ta và cô cá nhé.
- Cá gì?
- Ta chấp cô nửa tiền, nếu hai tiếng nữa cô không tự động mở cổng ra, tôi chặt đầu tôi xuống làm ghế cho cô ngồi cũng được.
- Ngồi lên đầu mi chỉ tổ hỏng quần model của ta, nếu ta thua, ta sẽ cho mi hai mươi triệu.
- Ok, ký giấy giao kèo đi.
Trương Vô Kỵ lấy làm ngạc nhiên lắm nhưng cũng yên lặng chờ đợi.
Quả nhiên đúng tiếng rưỡi sau, Triệu Mẫn liên tục kêu khó thở mặt mày nhăn nhúm rồi lập tức mở cửa cơ quan, chạy ra ngòai mất dạng.
Trương Vô Kỵ quay sang hỏi:
- Sao ngươi biết chính xác vậy?
- Hì hì, điều này thì phải cám ơn đại ca – tôi cố nén cười – em đã quan sát, căn phòng đó có lỗ thông hơi rất bé, trong vòng hai tiếng, mùi nước hoa rẻ tiền của đại ca bay khắp phòng, lúc đó đến phật còn không chịu nổi nữa là ả.
- Mày chơi đểu tao à?
- Tại đại ca đấy chứ, em nói bao nhiêu lần rồi, đừng keo kiệt quá ai đời lại lấy nước xoa xịt toa lét xịt vào người, ai mà chịu nổi.
- Thôi được rồi – Trương Vô Kỵ cứng họng – mau về cứu hai người kia đi.
Lúc chúng tôi hội ngộ họ Dương, Vi, chợt thấy một người cưỡi ngựa đuổi theo.
- Nhị vị công tử, chờ chút.
- Chuyện gì vậy?
- Tiểu thư chúng tôi có cái này giao cho hai vị, đây là tấm séc hai mươi triệu của Sở công tử, còn đây là chiếc hộp, chủ nhân tôi nói đích thân trao cho Trương Vô Kỵ công tử.
Tôi mừng húm, vừa rồi vì thoát ra khỏi bẫy quá vui mừng quên mất cả đòi nợ, không ngờ ả lại quân tử đến thế.
Trương Vô Kỵ thấy tôi cầm tấm séc trong tay tỏ ra không hài lòng, vội bỏ chiếc hộp ra thì thấy chiếc kim thoa xinh xắn đã nằm sẵn trong đó.
Hắn không giấu nổi vẻ thất vọng cầm chiếc thao nói:
- Thứ dở hơi này thì bán bao nhiêu tiền?
- Ối đại ca ơi – tôi cầm lấy rồi kêu lên – sao mà nhẹ thế này? Trời ơi, hóa ra là đồ dỏm.
- Mày dựa vào đâu mà kết luận thế? Tao cắn thử có thấy vàng rơi ra đâu.
- Đại ca nhìn xem, chữ Made in Taiwan in rành rành rồi, cãi vào đâu nữa?
- Thế thì tao giữ của nợ này làm gì? – hắn toan vứt đi chợt nói – thôi được, để tao về tặng cho Tiểu Chiêu cho đỡ uổng. Hồi 6 Ngay sáng sớm hôm sau, Trương Vô Kỵ đã tặng quách cây trâm kém chất lượng ấy cho Tiểu Chiêu, miệng còn không ngừng bốc phét mình cực khổ lắm, chạy mất mấy hiệu kim hoàn hạng sang ở thành này mới mua được.
Tiểu Chiêu đương nhiên sung sướng vô cùng dù sao trâm này cũng thuộc loại xịn, tuy nhiên đến lúc xem xét kỹ cô ngạc nhiên:
- Công tử, tại sao trên đỉnh của nó lại có vết lõm nhỉ?
Trương Vô Kỵ giật mình, làm sao có thể nói nguồn gốc thật sự bèn nói lấp lửng:
- Thôi chết rồi, chắc tại mấy thằng cha làm bố láo ăn bớt vật liệu, tôi phải cho nó một trận mới được.
Tiểu Chiêu vốn cực kỳ ngây thơ, vừa nghe vậy đã cất tiếng khuyên can sợ Trương Vô Kỵ quay lại gây sự lại bị bọn bảo kê đánh thì khổ. Tất nhiên họ Trương lúc đầu làm ra vẻ hùng dũng lắm nhưng trong bụng mừng không để đâu hết.
Ngày hôm sau, sợ đi cùng Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu lại lây độc của họ thì khổ, tôi và Trương Vô Kỵ vội kiếm cớ rồi chuồn trước. Dương Tiêu cũng cẩn thận, trước khi chúng tôi đi đã chuẩn bị sẵn hai tấm bằng cưỡi ngựa.
Tôi ngạc nhiên:
- Chúng tôi đã thi bao giờ đâu? Cướp đâu ra bằng thế này?
- Muỗi - Dương tả sứ bật cười vì sự ngớ ngẩn của tôi - đến tiền Minh Giáo chúng ta còn in giả được, tấm bằng này thì bõ bèn gì.
Trương Vô Kỵ nghe vậy gật gù rồi chợt biến sắc nói lớn:
- Vậy tiền các ông đưa cho tôi có phải tiền giả không?
- À, điều này thì xin giáo chủ cứ yên chí, đảm bảo người đem ra tiêu pha, khó có người phát hiện.
- Trời ơi - Trương Vô Kỵ kêu lên thảm thiết - các ông cho tôi một đống tiền nhưng toàn tiền giả thì làm ăn gì? Lỡ tôi tiêu bị phát hiện nha sai bắt được thì ốm tù.
- Trước giờ tiền của chúng ta có bị phát hiện đâu, ngài cứ yên chí - Dương Tiêu cười đểu.
- Yên cái đầu ông.
Trương Vô Kỵ nói vậy rồi quất ngựa vọt thẳng. Tôi ngạc nhiên vì thái độ thiếu lịch sự của y rồi cũng phóng ngựa đuổi theo:
- Đại ca, anh dở người hay sao thế?
- Mày dở thì có, tao tưởng vớ bở hoá ra bọn nó cho tao làm chủ một đống tiền giả, lỡ sau này bị nha dịch bắt thì tao lãnh đủ.
- Nhưng Dương tả sứ đã khẳng định tiền rất giống thật, chẳng dễ phát hiện cơ mà.
- Hừm, lão nói thế chứ nếu bị bắt ai là đứa đầu tiên chịu trách nhiệm?
- Ừ, đúng là đại ca.
- Cái ghế Minh Giáo này không ngồi được rồi, tao phải tìm đứa nào thế chỗ thôi.
* * *
Vì sự an nguy của núi Võ Đang, tôi và Trương đại ca phóng bất kể ngày đêm, mãi đến đêm hôm sau, chúng tôi mới lên được đến đỉnh núi.
Song mọi chuyện đã quá muộn, Trương Tam Phong vì quá tin tưởng, bị tên phản tăng Thiếu Lâm đánh lén, bị trọng thương.
Trương Vô Kỵ vội vàng nói với tôi:
- Tao với mày đi tìm hai bộ quần áo đạo sĩ cũ đi.
- Chuyện gì vậy?
- Ừ... - Trương Vô Kỵ ngần ngừ một lúc rồi nói - thực ra lúc nhỏ tao nợ của bọn tiểu đạo sĩ một số tiền, nếu bây giờ thò mặt ra không sạt nghiệp mới là lạ.
- Anh đi đâu cũng mang nợ.
Nhưng gì thì gì tôi chẳng thể phản đối gì hơn, hừm, đành phải mặc bộ quần áo xấu xí thế này.
Tôi kêu lên:
- Quần áo xấu thế, chẳng model tí nào, người ta mà nhìn thấy em thì cười cho thối mũi.
- Câm mõm lại, ra đây đi.
Song số Trương Vô Kỵ và tôi phải nói đen không để đâu xiết, vừa ra đã gặp Trương chân nhân đang truyền thụ võ công cho Du Đại Nham, thôi xong, chưa kịp nhìn nghe Du Đại Nham sai chúng tôi khiêng kiệu cho ông ra ngoài.
Tôi khẽ càu nhàu:
- Đấy bảo anh rồi, mặc áo này làm gì, tự nhiên phải đi khiêng kiệu.
- Hê, lúc nãy tao học được mấy chiêu hay phết mày ạ.
- Anh cẩn thận, Trương chân nhân mà kiện anh ăn cắp bản quyền thì chết.
Chết rồi, vừa thò mặt ra, tôi đã nhìn thấy gương mặt giả nam của Triệu Mẫn.
Con bé này sao khoái giả trang thế nhỉ? Không biết nó có nhận ra mình không? Toi rồi, mình vừa thắng nó hai mươi triệu, nó mà trả thù thì chết.
Chưa kịp nghĩ ngợi, Triệu Mẫn đã lớn tiếng thách thức, lại còn mạo nhận người của Minh Giáo đến thuyết phục Võ Đang đầu quân cho triều đình.
Trương Vô Kỵ nghiến răng:
- Dám mạo danh tao, tao phải kiện ra toà án quốc tế cho con bé này tán gia bại sản thì thôi.
- Tên của anh có đăng ký bản quyền đâu, - tôi cười - kiện cũng chẳng ăn thua gì đâu anh ơi, nó giàu lắm, nếu nó kiện lại thì anh em mình chết toi.
- Thế bây giờ phải làm sao?
- Tốt nhất cứ đứng yên xem xét tình hình thế nào đã.
Triệu Mẫn rõ khôn, biết thừa bên trong Võ Đang chẳng ai đủ sức đối đầu với nó lên cứ hết sức khích bác đánh nhau, cũng may vừa lúc đó, Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu lên kịp.
Tất nhiên, dù sao đây cũng là trận đấu của Võ Đang và Minh Giáo giả, bọn Dương, Vi đâu có tư cách gì xen vào, đành ngồi ra ngoài làm khán giả bất đắc dĩ.
Triệu Mẫn cười ha hả:
- Thì ra Võ Đang chỉ là anh hùng rỏm, không ai dám đấu với ba nô tài của ta.
Trương Vô Kỵ chợt nóng mặt, không thể để cho con bé này khinh thường được,Võ Đang mà mất mặt đảm bảo chữ ký của Trương chân nhân mất giá ngay, cuối cùng hắn hét lớn một tiếng rồi nhẩy vọt ra đại sảnh lên tiếng nhận lời thách đấu.
Cũng may, Trương Vô Kỵ tuổi khỉ, tài bắt chước cực nhanh, đánh Thái Cực Quyền nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đả bại hai cao thủ bên đó, thậm chí còn dò hỏi được Hắc Ngọc Tục Đoạn cao ở trong người Triệu Mẫn.
- Triệu cô nương, mong cô có thể cho tôi một ít.
- Xì - Triệu Mẫn đang định giễu cợt chợt thốt lên - Trương Vô Kỵ, thì
Hồi 1
Cô gái lạ
Lại nói chuyện tôi và Trương Vô Kỵ bị lão Chu Trường Linh hất xuống hang sâu, nhưng nhờ vậy Trương Vô Kỵ lại học được Cửu Dương Thần Công giúp gã trị được hàn độc trong người. Nhưng nghĩ lại gã Trương Vô Kỵ đúng là đồ ngu lâu dốt bền khó đào tạo, ai đời lại quay về khoe khoang võ công với lão họ Châu, làm lão xô cả hai anh em xuống vực tí chết, cũng may trời tuyết nhiều, tôi lại nhờ khinh công thượng thừa nên bảo toàn mạng sống, còn gã Trương Vô Kỵ thì khổ rồi, tự nhiên đập trúng cành cây, thế là gãy chân, đúng là lãng xẹt, đúng là đen như mõm con Ki Ki.
Cuối cùng chỉ khổ cho tôi, chẳng những phải kéo gã đi lại còn phải cung phụng nào thức ăn, nào nước uống, đúng là nhục như con trùng trục.
Đêm hôm ấy, tôi vừa đi bắt gà về cửa hang, chợt giật mình khi thấy một cô gái đi chân trần giữa trời tuyết. Vừa chợt nghĩ “Dáng người ả trông như hoa hậu” nhưng khi thấy mặt tôi mới phát khiếp, ai đời sẹo chằng chịt, chỗ lồi chỗ lõm, đúng là “Nhìn xa thì tưởng Thúy Kiều, lại gần mới biết người yêu Chí Phèo.” Đúng là ngoại hạng xấu.
Vừa trông thấy mặt cô ta, tôi hét lên một tiếng hãi hùng rồi cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Thấy tôi hốt hoảng chạy về, Trương Vô Kỵ ngạc nhiên:
- Mày làm gì mà chạy như ma đuổi thế?
- Ừ, em gặp ma. – tôi lắp bắp trả lời.
- Thằng thế mà kém – Trương Vô Kỵ cười khẩy – làm quái gì có ma chứ.
Nhưng vừa lúc đó, bộ mặt quái đản kia của cô gái thò vào, gã Trương Vô Kỵ lập tức hét lớn khiến tôi tưởng thủng cả màng nhĩ.
- Các ông làm gì mà hét to thế? Tưởng tôi là ma chắc? – cô gái lên tiếng.
- Bà không phải ma thì là gì? - lấy hết sức can đảm tôi trả lời
- Tôi là người.
Đến lúc đó tôi mới bình tĩnh soi đuốc xuống dưới chân cô ta, ừ nhỉ, đúng là có bóng, như vậy cô ta là người, thầm yên tâm, tôi quay sang nói với Trương Vô Kỵ:
- Đại ca ơi, cô ấy là người.
Song đến lúc này tôi mới nhận ra gã họ Trương đã sùi bọt mép chết giấc từ lúc nào.
- To xác thế mà yếu bóng vía nhỉ. – cô gái cười khẩy.
Mãi sau khi Trương Vô Kỵ tỉnh dậy, chúng tôi mới ngồi nói chuyện với cô gái đó.
Kể ra thì cô gái có dáng người tuyệt đẹp, tiếc bộ mặt không tiêu hóa nổi, xấu như con gấu. – Tôi thầm nghĩ, tất nhiên, chẳng dại gì lộ ra suy nghĩ đó.
Cô gái tên Thù nhi, kể ra cũng đáng thương, cha cô ta cưới me. kế, lập tức hắt hủi hai me. con nàng, Thù nhi không chịu được bèn “thịt” luôn mụ dì ghẻ, cuối cùng me. cô cũng phải vì vậy mà chết, cô vì muốn tránh khỏi sự truy sát của cha nên đến nương nhờ vào Kim Hoa Bà bà, từ đó đến giờ chưa từng tiếp xúc với bất cứ người nào.
Chợt thấy vết sẹo trên tay Thù nhi, tôi tò mò:
- Hê, Thù nhi cô nương, trên tay bà có vết gì thế? Ai cắn đấy?
- Đây là hồi nhỏ tôi cùng bà bà đi bắt một gã tên Trương Vô Kỵ, bị y cắn một cái, hại tôi tốn mấy trăm nghìn tiền tiêm phòng *** dại đấy.
Trương Vô Kỵ nghe vậy xám mặt, vội vàng kéo tôi ra một góc:
- Chết me. tao rồi mày ơi.
- Me. đại ca chết từ đời tám hoánh, còn đâu nữa mà die cơ chứ?
- Ừ thì chết tao, nó mà biết tao là thằng Trương Vô Kỵ thì chết.
- Nguy hiểm thật. – tôi chẹp miệng.
- Cho nên nếu có hỏi tên mày phải bảo tao họ Tăng, tên A Ngưu nhớ chưa?
- Không được đâu, lỡ cô ấy nhìn thấy chứng minh nhân dân của đại ca thì sao?
- Mày ngu thế? Tao dấu quách vào quần, nó không dám lục đâu, yên chí.
Thù nhi thấy hai đứa tôi chạy vào góc bèn nói tiếp:
- Hai ông vào trong đấy làm gì thế?
- Làm chuyện cần phải làm, bà hỏi làm gì? – tôi chống chế - thế cái thằng trời đánh Trương Vô Kỵ đấy đâu rồi?
- Thằng *** chết đấy biệt tăm biệt tích đâu rồi, không hiểu sao mấy năm nay tôi cứ nghĩ về nó, nhưng chẳng hiểu nó đi đâu, tốn không biết bao nhiêu tiền đăng báo tìm trẻ lạc rồi.
- Thôi bà ạ - tôi cố nén cười – cứ coi như bị *** cắn thì thôi.
Trương Vô Kỵ biết tôi chửi xéo hắn, bèn lén lấy chân đá mạnh vào mông tôi làm tôi tưởng như bị trời giáng.
- Ừ, quên thì quên – Thù nhi nói – mà tôi quên không khỏi, hai ông tên gì thế nhỉ?
- Ờ ờ… đây là - tôi lúng túng – là Tăng, Tăng A Ngưu, còn tôi là Sở Lưu Manh, anh em cùng cha khác bố với Sở Lưu Hương.
- Ừ một con trâu với một thằng lưu manh, tên hay đấy. – cô nàng cười phá lên.
Cũng may từ hôm đó nhờ quen cô nàng, chúng tôi được cô đem cả nước ngọt lẫn gà rán cho tránh được cảnh vừa uống nước lã đau bụng chết người vừa ăn rau quả hái trộm mà nơm nớp lo thuốc trừ sâu.
Nhưng kỳ lạ thay, mấy hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng cô nàng đâu, Thù nhi đi đâu? Bị bắt cóc chăng? Hay bị thằng Sở Khanh nào dụ đỗ đi rồi? Vô lý, Thù nhi xấu như thế họa có thằng mù mới động vào, nhưng chưa chắc, biết đâu thằng kỹ sư đào mỏ nào không nhắm vào Thù Nhi mà nhắm vào của cải của cô chăng?
Đang chăm chú suy nghĩ, chợt tôi thấy Thù nhi đi về phía hang, chưa kịp reo mừng đã thấy mấy bóng dáng phía sau, định thần nhìn rõ, tôi chột dạ:
- Toi rồi đại ca ơi, con trời đánh Thù nhi dẫn bọn Hà Thái Xung, Vệ Bích, Thanh Anh đến rồi, bọn đấy mà đến đây thì anh em mình tạch trên đống gạch là cái chắc.
- Chết cha, làm thế nào bây giờ?
- 36 kế chạy là thượng sách.
Trương Vô Kỵ gõ đầu tôi đến cốp:
- Ngu thì cũng phải chừa cho người khác ngu với chứ, chân tao đang si cà que thế này thì chạy thế nào được.
Tôi chưa kịp cãi thì đã thấy cả bọn kia bao vây xung quanh, nhưng tại sao đôi mắt cô ta lại rưng rưng nước nhỉ? Hừm, đúng là nước mắt cá sấu.
Chợt nghe cô ta nói:
- Hai anh có thể hứa với tôi một chuyện được không?
- Bố khỉ, lại còn giở trò mèo khóc chuột. – tôi chỉ lầm bầm rồi dỏng tai lên mà nghe.
- Một trong hai anh có thể lấy em được không?
Tôi chợt giật mình, ngớ người ra chưa biết phản ứng sao đã nghe Trương Vô Kỵ nói:
- Được chúng tôi đồng ý.
Tôi giật mình cứ tưởng mình nghe nhầm, chợt ghé vào tai Trương Vô Kỵ nói nhỏ:
- Đại ca điên rồi chắc? Con Thù nhi này xấu như ma, sao lại cưới nó?
- Cô ấy có hoàn cảnh rất tội nghiệp – Trương Vô Kỵ chép miệng – các cụ có câu tốt gỗ hơn tốt nước sơn, phải quý trọng con người chứ.
- Đại ca – đôi mắt tôi rưng rưng xúc động – em kính trọng đại ca nhất sau em, không ngờ đại ca có thể hy sinh thân mình chỉ vì muốn cho cô ta được an lòng.
- Tao nói tao hy sinh bao giờ?
- Không phải đại ca vừa bảo sao?
- Tao nói tao lấy nó à? Tao đồng ý cho mày đấy chứ.
- Cái gì? – tôi giật nẩy người – đại ca điên rồi à? – con đấy xấu bỏ xừ, em thà đập đầu vào gối chết còn hơn.
- Mày điên thì có, bây giờ nó dẫn bọn Hà Thái Xung đến đây, chỉ có cách lấy lòng nó thì mới có hy vọng sống hiểu chưa?
- Nhưng em không lấy nó đâu, với nhan sắc của nó, em làm cả đời cũng chẳng đủ đi thẩm mĩ viện – chợt tôi nhìn thấy một cô gái xinh như tiên ở phía sau mà mãi sau này mới biết nàng tên Chu Chỉ Nhược, tôi chỉ vào cô ta nói – thà em lấy cô gái kia còn hơn.
Vừa lúc đó đã thấy gã họ Trương gõ đến cốp vào đầu tôi:
- Mỡ đấy mà húp, con bé đấy để tao. – rồi y hét lớn – Thù nhi cô nương, thằng đệ của tôi đã chấp nhận lấy bà rồi, bà cứ yên chí.
Chẳng biết có phải được lấy tôi không mà cô nàng đánh rõ máu, lại cộng thêm được Trương Vô Kỵ giúp đỡ, cô nàng nhanh chóng đẩy lui bọn Hà Thái Xung.
Nhưng tất nhiên, chúng tôi chỉ may mắn đến như vậy là cùng, khi chưởng môn Nga MY là Diệt Tuyệt sư thái đến, cả ba chẳng thể nào chống nổi Ỷ Thiên Kiếm lợi hại nên đành bị trói giật cánh khuỷu lôi đi.
Cũng may trên đường đi Chu Chỉ Nhược nhận ra Trương Vô Kỵ là người quen cũ nên đỗi xử khá ân cần nên cũng khỏi được cái chân gãy, tại sao ông trời bất công thế nhỉ, Trương Vô Kỵ lúc nào cũng được những cô gái xinh đẹp vây quanh còn tôi, chao ôi nhìn lại vợ mình mà tôi chỉ muốn mụ già Diệt Tuyệt vung Ỷ Thiên Kiếm lên chém ả làm mấy mảnh thì tốt biết bao.
Nhưng ông trời một lần nữa lại hại tôi, mụ Diệt Tuyệt đúng là già rồi còn đú, học người ta giả vờ từ bi định đem chúng tôi theo đến khi nào diệt xong ma giáo sẽ tính sổ luôn cả thể.
Nhưng ngựa quen đường cũ, vừa thấy giáo đồ Minh Giáo ở dưới chân núi lập trạm thu phí bắt cả phái Nga My quay lại mua vé mới cho vào thì mụ già đã rút thanh kiếm đến roẹt, thôi thế là toi một mạng.
Nào đã đủ, mụ còn huy động cả bọn đệ tử Nga My xông vào một thể chém giết cho đã tay.
Trong lúc hăng tiết vịt, mụ già vô tình đụng trúng phải tôi, bị ngã ngửa về phía sau, tôi tức giận thét lớn:
- Mụ điếm già, dừng tay lại.
Đang say máu lại nghe tiếng quát như vậy, Diệt Tuyệt sư thái quay lại quát lớn:
- Thằng nào tinh tướng thế?
To be continued ...
Hồi 2
Gã Vô Kỵ lại gặp may mắn
Thấy mụ già Diệt Tuyệt nổi giận, tôi hoảng hồn vội vàng chạy vọt về sau lưng Trương Vô Kỵ.
Song ánh mắt như cú vọ của mụ vẫn nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, không xong rồi, nếu để mụ hỏi chắc chắn mình thành ma mất, chợt trong đầu tôi nẩy ra một ý.
Trương Vô Kỵ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị tôi đá thẳng vào mông, gã mất thăng bằng luống cuống lao về phía trước.
Mụ già Diệt Tuyệt thấy Trương Vô Kỵ “bước” ra bèn trừng mắt:
- Hừ, thì ra là mày hả con? Chán cơm thèm đất, thích nghe kèn rồi phải không?
- Ơ ơ…. – Trương Vô Kỵ lắp bắp.
- Đúng, - không để gã nói tiếp, tôi vội vàng la lớn – đại ca ta không phục bà, giả vờ xuất gia làm dáng xong rồi đi giết người như đồ tể. Nhưng người ở đây chỉ đòi mụ có mấy chục ngàn tiền vào cổng mụ ăn quịt thì chớ lại còn đòi giết sạch người ta, mụ có phải con người không?
Nghe tôi khích vậy, mặt mụ Diệt Tuyệt tím ngắt, mụ run rẩy nói trong cơn thịnh nộ:
- Gã họ Tăng kia, hôm nay không giết mi ta thề không bao giờ động đến món thịt giả cầy khoái khẩu của ta.
- Bà là kẻ xuất gia mà cũng ăn thịt giả cầy ư? – tôi khoái chí cười rộ lên.
Biết mình lỡ lời, Diệt Tuyệt vội vàng nói lớn:
- Hai ngươi muốn gài ta phải không? Nói mau, hôm nay tới đây nhằm mục đích gì?
- Tại hạ…- Trương Vô Kỵ lúng túng.
- Đại ca ta muốn mụ tha hết cho bọn họ, đồng thời cuốn xéo khỏi Quang Minh đỉnh này – tôi lập tức hét lớn.
- Không đời nào – Diệt Tuyệt rít lên – bọn mi có biết Quang Minh đỉnh là nơi Ma Giáo định cư, chúng tích hợp hàng trăm con gà vịt khắp nơi những mong dùng virus cúm H5N1 gây họa cho giang hồ, Diệt Tuyệt sư thái này phải thay trời hành đạo.
- Bốc phét – tôi gào lên – rõ ràng bà thèm ăn thịt gà nên mới đến cướp thì có, đại ca tôi nói nể tình bà già sắp đứt cước nên quyết định chấp bà ba chiêu.
- Hừm. – Diệt Tuyệt nói – nếu hắn tiếp được ba chiêu của ta ta sẽ tha cho bọn người ở đây.
Nghe vậy Trương Vô Kỵ mặt như mếu chạy tới chỗ tôi:
- Mày muốn tao chết phải không?
- Đại ca yên chí đi, mụ già này chắc sắp tàn rồi, Cửu Dương thần Công của anh lợi hại thế chắc chắn sẽ phá được thôi.
- Phá cái đầu mày. Tao mà có bề gì thì…
Trương Vô Kỵ chưa kịp chửi thêm đã thấy Diệt Tuyệt sư thái lao vun vút tới.
Trương Vô Kỵ không kịp phản ứng vội vàng co giò toan bỏ chạy.
Song y vừa nhấc chân, tôi sợ y bỏ chạy mụ sư thái không làm gì được sẽ trút giận sang tôi nên vội vàng đưa chân sang ngáng ngay chân y.
Trương Vô Kỵ ngã giập mặt xuống đất, song nhờ vậy lại tránh được phát chưởng bay ngang đầu gã.
Diệt tuyệt thấy vậy lại tưởng thân thủ gã cao cường nên khẽ lùi lại vận khí, mụ hét lớn rồi vận chưởng đánh tới.
Lần này Trương Vô Kỵ chạy đâu cho thoát, y bay vụt về phía sau người đập vào cành cây lớn, thấy vậy tôi không khỏi thầm lo, nếu mụ tiếp tục truy kích, đảm bảo Trương Vô Kỵ có mười mạng cũng chẳng đủ chết.
Song kỳ lạ thay, thấy Trương Vô Kỵ nằm thẳng cẳng dưới đất mụ Diệt Tuyệt chỉ thản nhiên trơ mắt đứng nhìn.
Tôi trầm trồ:
- Đúng là có chút phong cách chưởng môn, nếu mụ truy kích tiếp thì …
- Phong cách cái con khỉ - Trương Vô Kỵ kéo cổ tôi xuống – mày nhìn xuống chân mụ ý đi.
Tôi nghe lời nhìn xuống dưới chân mụ thì vỡ lẽ, hóa ra lúc bị đánh, Trương Vô Kỵ vội vàng rút tờ năm trăm ngàn ném xuống đất, mụ già Diệt Tuyệt thấy tiền thì mắt sáng rực vội vàng đè chân lên không chịu nhúc nhích, nhờ vậy gã Trương Vô Kỵ lại thoát chết một lần nữa.
Trương Vô Kỵ đứng dậy chuẩn bị tiếp thêm một chưởng nữa của Diệt Tuyệt sư thái, song xem thần sắc của sư thái chắc cũng nể tình 500 ngàn của Trương Vô Kỵ mà sẽ tha chết cho hắn phen này.
Nào ngờ lúc đó lại xuất hiện gã Hân Dã Vương tự nhiên kéo quân đến bao vây chọc tức mụ già Diệt Tuyệt, làm mụ lại nổi điên lên, xem ra phen này họ Trương muốn sống cũng khó.
Nào ngờ sau chưởng lực của Diệt Tuyệt sư thái Trương Vô Kỵ vẫn bình thản đứng yên như chẳng có chuyện gì.
Chưởng xong, Diệt Tuyệt sư thái chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Giỏi lắm rồi kéo cả bọn đi mất.”
Đám Minh Giáo reo hò ầm ĩ, tôi cũng hồ hởi chạy lại:
- Đại ca, đại ca giỏi thật đấy.
- Giỏi cái con khỉ - Trương Vô Kỵ cúi xuống nói nhỏ - mụ già sợ bọn người của Hân Dã Vương, chưởng vừa rồi nhẹ như đuổi muỗi, thấm vào đâu.
- Thì ra là thế. Số đại ca đỏ thật đấy.
- Tất nhiên, nhưng đỏ thì đỏ, tao vẫn phải thanh toán mày tội dám gài tao tí nữa làm tao toi mạng.
Vừa lúc đó, tiếng cười the thé vang lên, liền sau đó, bóng dáng cô vợ yêu quái của tôi đã bay vọt lên trời.
Hân Dã Vương kêu lớn:
- Thanh Dực Bức Vương thả con gái tao ra.
Tôi ngạc nhiên vô cùng không ngờ Hân Dã Vương lại là ông già vợ của tôi, nhanh như chớp tôi nghĩ ra cách vẹn cả hai đường.
Tôi vội vàng chạy vọt theo hắn hét lớn:
- Thanh Dực Bức Vương, ngươi định bắt cóc tống tiền phải không? Mau đứng lại cho ta.
Trương Vô Kỵ ngẩn người ra, tưởng tôi đuổi theo tìm vợ nên cũng đứng sững ra không tính sổ nữa.
* * *
Dĩ nhiên tôi dại gì đuổi theo bọn chúng, chỉ chạy được chừng vài ba cây số, tội đàng hoàng rúc vào bụi cỏ bên đường đánh một giấc ngon lành.
Đến lúc mở mắt, tôi chợt thấy một lão trọc tay xách một túi vải to tổ bố bước đi trên đường, thầm nghĩ nhà sư làm gì có gì mà xách, chắc lão này lấy ở đâu rồi, tôi phải tìm cớ đi theo chôm lại mới được.
Nào ngờ trong chiếc túi ấy lại là Trương Vô Kỵ, đồng thời tôi còn bám theo vô tình nghe được lão tặc Thành Khôn nói lớn trước đám đông quần hùng Minh Giáo đã bị hắn đánh lén:
- Hế hế, đệ tử ta Tạ Tốn không biết ta có mối thù thâm sâu với Minh Giáo, nó đem tất cả tài sản gửi cho ta, cuối cùng ta giết cả nhà bọn chúng, nhằm gây mối hận giữa Minh giáo với võ lâm, quả nhiên thằng dở người ấy vì tìm ta mà tàn sát bao người, đồ đệ ngoan, chỉ có ta ở giữa kiếm được bộn tiền của tên đầu đất đó.
Nghe đến đó, Trương Vô Kỵ gầm lên rồi vùng vẫy đủ đường tìm cách thoát khỏi chiếc túi nhưng than ôi, chiếc túi rắn chắc vô cùng, gã lại chỉ có đôi bàn tay trần, làm sao phá nổi, mãi đến lúc đó tôi mới chạy tới:
- Đại ca, anh đừng xúc động quá từ từ để em tìm cách.
- Nhanh lên – Trương Vô Kỵ giục – lỡ thằng Thành Khôn chạy mất tao biết đi đâu mà đòi tiền.
- Hóa ra anh tìm nó để đòi tiền à?
- Chứ không thì vì cái quái gì? Mau lên.
- Từ từ, em có đem con dao tổng hợp ở đây, yên chí, cái túi này chỉ là muỗi.
- Mày bớt bốc phét đi, nhanh lên.
Roẹt một đường, chiếc túi càn khôn của hòa thượng nọ đã bị rạch một miếng to tướng, Trương Vô Kỵ lồm cồm bò ra song nghĩ về món gia tài của nghĩa phụ mình đang bị Thành Khôn xù mất, gã hấp tấp vọt tới đuổi theo.
Tôi cùng gã đuổi theo đến phòng một cô gái thì thấy một một cô gái đang bị một ả khác dí dao vào cổ.
Ối chao ôi, nhìn thấy gương mặt cô ta so với cô vợ hờ của tôi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, ai đời mặt đầy tàn nhang, miệng lại méo xệch. So với cô gái đang cầm dao chĩa vào cổ cô ta đúng là địa ngục so với thiên đàng.
Cô gái cầm gươm chính là Dương Bất Hối, Bất Hối nghe cha mình bị Thành Khôn đánh lén bèn chạy tới xem xét quên cả mối nghi ngờ dành cho cô bé Tiểu Chiêu tội nghiệp.
Nhưng gã Trương Vô Kỵ này đúng là số đỏ, nhờ cứu được cô ta mới được cô ta chỉ cho đường hầm trong căn phòng.
Nhìn miệng hầm tối om, tôi chợt nuốt nước bọt:
- Đại ca ơi, lỡ thằng cha Thành Khôn chờ sẵn ở dưới tặng anh em mình mỗi đứa một đao thì đúng là oan mạng.
- Mày nói cũng phải. – Trương Vô Kỵ trầm ngâm rồi bất chợt xô tôi xuống dưới.
Tôi chưa kịp kêu đau đã nghe giọng hắn oang oang:
- Sao có gì không?
- Không có.
Ngay sau câu trả lời của tôi, Trương Vô Kỵ và cô gái Tiểu Chiêu lao vù xuống dưới.
- Chỉ giỏi lợi dụng người ta. – tôi làu bàu.
Song Thành Khôn đúng là tên *** chết, hắn dùng bẫy bắt chúng tôi vào trong căn nhà đá rồi chặn đá ở bên ngoài.
Tình huống vô cùng nguy hiểm, đúng lúc đó lại vô tình tìm thấy di ngôn của giáo chủ Dương Đỉnh Thiên và tấm da dê ghi Càn Khôn Đại Na Di.
Kỳ lạ thay, mang tiếng tuyệt thế thần công mà chẳng có ích gì, trong khi Trương Vô Kỵ đang mải mê ngắm bức vẽ, tôi bực mình cầm cây đuốc ném vèo đi.
Cây đuốc bay vụt qua mặt Tiểu Chiêu, cô bé kêu ối lên rồi lấy tay bưng mặt.
Cả tôi và Trương Vô Kỵ ngạc nhiên nhìn sang, chao ôi, gương mặt cô ta bây giờ đẹp tuyệt vời, cứ như tiên nữ giáng trần vậy.
Hóa ra bó đuốc của tôi vô tình làm xém chiếc mặt nạ da của cô ta, đồng thời còn cháy mất một góc áo của cô ta lộ ra làn da trắng muốt.
Chợt quay lại nhìn Trương Vô Kỵ tôi kêu lên:
- Đại ca.
- Gì thế? – Trương Vô Kỵ giật mình.
- Máu mũi anh đang chảy kìa – tôi quay mặt đi lầm bầm – máu gái đến thế là cùng.
Trương Vô Kỵ lúng túng cúi xuống lau mặt.
Sau khi cởi tạm chiếc áo khoác cho Tiểu Chiêu, tôi quay sang nhìn tấm bản đồ, thì thật kỳ lạ, từng hàng chữ hiện ra.
Cả bọn ồ lên kinh ngạc.
Song vẫn là công cốc, chữ trên tấm da dê ngoằn nghèo như giun bò, đọc tới đọc lui vẫn chẳng biết tiếng nước nào.
Tôi bực mình càu nhàu:
- Bảo dại ca mãi rồi, chịu khó đi học ngoại ngữ đi, sau này dễ xin việc hơn, giờ mới thấy quý chưa? Mình mà dịch được tấm da dê này có phải xong rồi không?
- Mày nói ngon như ăn óc, biết đây là chữ gì? Tiếng anh cũng vô dụng thôi em ơi.
Trong lúc hai chúng tôi cãi nhau, Tiểu Chiêu ồ lên một tiếng rồi nói:
- Thôi hai ông ơi, đây là tiếng Iraq, tôi biết đọc.
- Iraq? Bà có nhầm không đấy? – tôi ngạc nhiên kêu lên – lại bốc phét hả?
- Đừng khinh nhau thế nhớ, dù gì tôi cũng có bằng C tiếng Iraq đang hoàng đấy.
- Bằng dỏm chứ gì? Thời buổi này mà có người dạy tiếng Iraq. – tôi bĩu môi.
- Không tin thì để tôi đọc cho mà nghe.
Tiểu Chiêu tức khí rồi đọc một lèo toàn tâm pháp võ công tôi chẳng hiểu gì nên tha thẩn đi xung quanh thắc mắc chẳng biết có phải Sadam Husen đến đây ẩn náu rồi để lại tâm pháp võ công không nữa mà để bây giờ gã Trương Vô Kỵ tập luyện như điên.
Thấy hay thì nhấn Thanks nha
To be continued ... o0... Hồi 3 ...0o.
Cái Vỏ Chuối Tai Hại
Co ban dich tieng
Iraq của Tiểu Chiêu, Trương Vô Kỵ nhanh chóng đẩy được phiến đá sang một bên, cả ba chúng tôi mừng rỡ vô cùng, vội vàng nhẩy vọt ra khỏi cửa động.
Vừa chạy ra ngoài, gã Trương Vô Kỵ đáng ghét lập tức chạy tới tán Tiểu Chiêu còn sai tôi chạy đi thám thính tình hình của Quang Minh đỉnh.
Vừa chạy vừa lầm bầm nguyền rủa họ Trương đáng ghét, tôi chạy thục mạng lên Quang Minh đỉnh, vô phúc thật, nếu Tiểu Chiêu mà đổ tên Vô Kỵ đó thì đúng là uổng quá.
Đúng như tôi dự đoán, lúc quay về, tên Trương Vô Kỵ đang ngồi cưa cẩm cô nàng Tiểu Chiêu ngây thơ, nhìn đôi mắt cười tít lự không biết trời trăng của hắn, nếu không phải sợ hai môn thần công Càn Khôn Đại Na Di và Cửu Dương Thần Công có lẽ tôi đã cho hắn mấy đấm.
- Đại ca, - tôi thở hổn hển – em nhìn thấy bọn ngũ đại môn phái đang bao vây đỉnh Quang Minh, quần hùng Minh Giáo đều thất tha thất thểu nằm dưới đất không ai còn sức lực, nhìn như mấy con gà bị cúm vậy.
- Ta biết rồi. – Trương Vô Kỵ thản nhiên trả lời.
- Đại ca có tài tiên đoán hay sao?
- Thực ra mày cũng có thể có tài tiên đoán nếu mày có trong tay một cái …… đài RADIO.
Dứt lời, gã vòng tay ra đằng sau rút ra chiếc đài Radio mini rồi thủng thẳng nói tiếp:
- Đài phát thanh đang tường thuật trực tiếp từ nãy giờ, quần hùng Minh Giáo bị tên khốn nạn Thành Khôn ám toán, hắn sử dụng Virus khiến bọn họ bây giờ từ trên xuống dưới ai cũng mắc bệnh Sard. Cũng may nhờ có Thiên ưng giáo của ********* ta đến nơi tiếp viện kịp thời nên tạm thời họ vẫn có thể giữ được tính mạng.
- Đại ca biết thế rồi sao còn bắt em đi trinh thám? – tôi gào lên, song trong lòng cũng thầm hiểu tên khốn này muốn tống cổ tôi đi chỗ khác để dễ dàng tán Tiểu Chiêu, đồ trời đánh.
Nghĩ vậy song tôi cũng cố nhịn nói:
- Nhưng anh có biết lúc này tình hình thế nào không?
- Đài đang nghe dở thì hết pin, bực mình thật.
- Lúc em đến ông ngoại của anh Hân Thiên Chính đang bị mấy tay cao thủ vây đánh, sức lực hao mòn, bây giờ còn bị đại sư bá của anh lỡ tay đả thương nữa.
- Thật vậy sao? Chết rồi, mau tới đó kẻo trễ mất.
- Chuyện gì vậy? – tôi và Tiểu Chiêu đều ngạc nhiên hỏi – huynh sợ lão tiền bối gặp chuyện bất trắc ư?
- Ừ. Ông ấy chưa biết ta còn sống, chắc di chúc chưa có tên ta vậy có phải mất phần không.
Nói rồi không chờ thái độ của chúng tôi, Trương Vô Kỵ vắt chân lên cổ mà chạy đến chiến trận, thật không ngờ quyết tâm của gã lợi hại đến vậy, ngay cả kẻ có khinh công tuyệt thế là tôi cũng chẳng đuổi kịp.
Đến lúc tôi và Tiểu Chiêu chạy đến đã thấy Bạch Mi ưng Vương nằm thở hổn hển dưới đất nhưng gương mặt nở một nụ cười rất tươi, có lẽ do nghe Trương Vô Kỵ nói hắn chính là cháu của ông ta.
Trương Vô Kỵ thì đang sử dụng tuyệt thế thần công Càn Khôn Đại Na di tấn công hai phái Hoa Sơn và Tung Sơn tơi bời hoa lá.
Tôi vội vàng chạy tới hỏi người gần đó:
- Đại ca này, tên tiểu tử kia là ai vậy?
- Không biết nữa – người đó trả lời – chỉ biết gã một mực chạy tới không cho chưởng môn phái Thanh Thành giết Bạch Mi Ưng Vương, sau khi đả bại ông ta lại công khai đòi Ngũ đại phái không được làm hại Minh Giáo.
Kỳ lạ thật, mọi khi Trương Vô Kỵ đại ca của tôi nhát như cáy, hôm nay tự nhiên lại tỏ vẻ hiệp nghĩa thế không biết, đấy còn chưa kể đôi mắt của Chu Chỉ Nhược cô nương đang nhìn gã đầy bất mãn vì thấy gã công khai chống đối lại phe mình.
Lúc dòng suy nghĩ của tôi vừa dứt, Trương Vô Kỵ đã đả bại cả tứ đại cao thủ của hai phái, tôi vội vàng chạy đến nơi.
- Đại ca, sao tự nhiên hôm nay anh ra tay nghĩa hiệp thế? Đổi tính rồi à?
- Ừ. Dương Tiêu vừa hứa với ta, nếu ta đuổi đánh bọn Ngũ đại phái sẽ tặng ta sáu mươi triệu.
- Đại ca vớ bở rồi còn gì nữa, nhưng không dễ ăn đâu.
- Yên chí đi, chuyện nhỏ như con thỏ - Trương Vô Kỵ cười lớn – thần công tao đã luyện thành, bọn ngũ đại phái chỉ là cống rãnh thôi.
Chưởng môn Thiếu Lâm nghe gã nói vậy bèn nổi cơn thịnh nộ, gầm lên một tiếng rồi vung thiền trượng bổ xuống đầu Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ lập tức né người sang một bên tránh khỏi nhát trượng nặng ngàn cân đó. Liên tiếp sau đó, hòa thượng cứ đánh xuống, còn Trương Vô Kỵ chẳng hề trả một đòn.
Hòa thượng tức giận dừng tay nói:
- Các hạ nhất định không chịu đánh trả phải không?
- Tại hạ không muốn. – Trương Vô Kỵ trả lời.
- Tại sao? Các hạ cho rằng lão nạp không xứng để động thủ phải không?
- Không phải – Trương Vô Kỵ cười khổ - thực ra thấy chiếc thiền trượng bằng vàng của ngài quý giá quá, nếu tai hạ lỡ tay đánh gãy nó thì bán sẽ mất giá.
- Hừm – hòa thượng kêu lớn – nếu vậy ta sẽ bỏ thiền trượng đấu tay bo với nhà ngươi.
- Ok. Có ngon thì nhào vô kiếm ăn.
Nói là làm, phương trượng ném chiếc gậy qua một bên, song không quên sai ba tên đồ đệ chạy sang canh giữ đề phòng Minh Giáo có kẻ nào táy máy tay chân lại chạy tới “cầm nhầm”.
Nhưng ngay sau đó, ông dùng Thiếu Lâm Quyền Pháp xông tới đấm tới tấp vào mặt Trương Vô Kỵ. Lạ thay, phương trượng đánh chiêu nào, Trương Vô Kỵ đánh lại chiêu thức y hệt, đến hơn mấy chục chiêu bất phân thắng bại.
Phương trượng đại sư hoảng hồn lùi ra khỏi vòng chiến:
- Quyền pháp này ngươi học ở đâu?
- Lão muốn biết à? Chi tiền hoa hồng rồi tôi chỉ cho.
- Bộ quyền này là Thiếu Lâm bí truyền, đâu lý do gì ngươi sử dụng như vậy?
- Thiếu Lâm bí truyền à? – Trương Vô Kỵ cười rộ lên – ông có biết cuốn quyền pháp này đã bị đệ tử của ông lén đưa ra ngoài nhà in lậu in thành hàng trăm hàng ngàn bản lưu truyền khắp giang hồ rồi không?
- Vô lý.
- Không tin ông cứ vào trang web SachInLau.com xem đảm bảo cuốn Thiếu Lâm Quyền Pháp của lão thuộc hàng best seller đấy.
Phương trượng nghe vậy xấu hổ vô cùng vội lùi ra phía sau.
Tôi thấy vậy vội vàng chạy ra nói lớn:
- Các vị, thực ra cuộc tập kích ngày hôm nay và tin đồn về gà H5N1 của Minh Giáo đều do bàn tay của một kẻ đứng đằng sau xúi giục, các vị không nên nghe lời tiểu nhân mà hại oan người tốt.
- Kẻ đó là ai? – cả bọn kêu lên.
- Kẻ đó chính là Thành Khôn, sau khi hắn chán để tóc model nên đến Thiếu Lâm tự xuất gia cạo đầu theo mốt Ronaldo với nickname là Viên Chân.
- Hừm, - phương trượng Thiếu Lâm nói lớn – ngươi đừng ngậm máu phun người, Viên Chân đã bị bọn Ma Giáo các ngươi dùng virus cúm gà tấn công chết không thể đối chứng, ngươi muốn nói gì chẳng được.
- Đại sư, đã chứng tử kỹ càng rồi chứ?
- Giấy chứng tử do đích thân lão phu ký, làm sao giả được.
- Khó nói lắm, thời buổi này đến tiền còn làm giả được giấy chứng tử đã bõ bèn gì.
Đúng lúc đó, mụ Diệt Tuyệt rẽ đám đông đi tới. Vừa nhìn thấy tôi, mụ gầm lớn định xông tới, có lẽ nhớ ra mối thù thịt giả cầy cũng nên. Vừa thấy bộ mặt cô hồn đó, tôi hoảng hồn chạy vụt ra phía sau Trương Vô Kỵ:
- Đại ca ơi, cứu em.
- Sư thái, người đã tha cho chúng tôi một lần xin thứ tha nốt lần này. - chắc chắn đại ca tôi vẫn choáng vì ba chưởng của mụ nên mới quên mình có tuyệt thế võ công cất giọng năn nỉ.
Nhưng đầu mụ Diệt Tuyệt này còn cứng hơn trâu, nào chịu nghe lời của gã, mụ không nói không rằng rút thanh Ỷ Thiên Kiếm chém sa sả như chặt thịt.
Nhưng càng đánh, mụ càng phát hiện Trương Vô Kỵ bản lĩnh cao tuyệt, thậm chí đến lúc bị gã cướp thanh kiếm báu trong tay mà cũng chỉ biết bó tay đứng nhìn.
Trương Vô Kỵ có lẽ vẫn muốn cưa cẩm Chu Chỉ Nhược nên không muốn gây hấn với phái Nga My, gã vội vàng đưa thanh kiếm cho Chu Chỉ Nhược hòng lấy lòng người đẹp.
Thấy Chu Chỉ Nhược má đỏ hồng vì thẹn, đôi chân dài như người mẫu bước lại từ từ phía gã, Trương Vô Kỵ khoái chí cười đến tít mắt, chẳng biết trời trăng gì nữa.
Song đúng lúc đó, mụ già Diệt Tuyệt hét lớn một tiếng khiến Chu Chỉ Nhược tội nghiệp của tôi giật thót mình.
Nào ngờ dưới chân nàng nằm chình ình một chiếc vỏ chuối, Chu Chỉ Nhược đang hoảng hồn lập tức ngã nhào về phía trước.
Trương Vô Kỵ thấy nàng ngã tới thầm nghĩ đúng là cơ hội bằng vàng trời cho để ôm nàng nên nhào tới mà quên đi trên tay Chu Chỉ Nhược đang cầm là thanh Ỷ Thiên Kiếm sắc bén nhất thế gian.
Tiểu Chiêu kêu lên một tiếng thất thanh.
Máu trong người Trương Vô Kỵ phun ra như mưa.
Trương Vô Kỵ bị đâm thủng ngực, ngồi phịch xuống đất, Chu Chỉ Nhược hãi hùng nhảy lùi về phía sau, thanh Ỷ Thiên Kiếm bị rơi xuống đất đến coong.
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Chỉ Nhược rồi nói với ác nữ Đinh Mẫn Quân:
- Lấy vải bọc kỹ thanh kiếm này lại rồi đem nó đi xét nghiệm xem có virus HiV không? Lỡ sau này ta dùng bị nhiễm thì chết.
Rồi mụ quay sang nói với Tống Viễn Kiều:
- Phái Nga My chúng tôi đã tận lực rồi, đại cục bây giờ chỉ còn biết trông cậy vào Võ Đang thôi.
Thấy hay thì nhấn Thanks nha
To be continued ...
.o0... Hồi 4 ...0o.
Lên Làm Giáo Chủ
Biết Tống Viễn Kiều là người nhân đức không nỡ xuống tay với kẻ bị thương nặng, con trai ông là Tống Thanh Thư vội vàng chạy tới nói:
- Cha, cha không nỡ ra tay thì để hắn cho con, đảm bảo hôm nay về đến nhà, tía má nó cũng chẳng nhận ra.
Thì ra trước giờ Tống Thanh Thư cũng có cảm tình với Chu Chỉ Nhược song thấy nàng cao ngạo, chỉ để ý đến Trương Vô Kỵ nên nổi lòng ghen bậy, thừa dịp này muốn ra tay vừa lấy le với người đẹp vừa lập công cho Ngũ đại phái.
Tống Viễn Kiều lúc đầu tỏ vẻ không bằng lòng nhưng Ân Lê Đình sẵn mối thâm thù với Dương Tiêu bèn gật đầu đồng ý, Tống Thanh Thư mừng như bắt được vàng, lập tức xông ra vung kiếm đâm vào người Trương Vô Kỵ.
Tôi hoảng hồn định xông ra nhưng thấy mụ Diệt Tuyệt vẫn lườm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi chột dạ đứng im thin thít.
Trương Vô Kỵ thấy Tống Thanh Thư hành động như vậy thì bực lắm, bèn Càn Khôn đại na di hất cái vỏ chuối dưới đất đúng chân Tống Thanh Thư,.
Tống Thanh Thư không ngờ có môn thần công thần kỳ như vậy, lại đạp phải chiếc vỏ chuối ngã xõng xoài dưới đất.
Tống Viễn Kiều cũng phải nhăn mặt vì xấu hổ, ông nói lớn nhận thua, song Ân Lê Đình vội vàng chạy tới nói:
- Vị thiếu hiệp này ta tâm phục cũng không có gì nói với Minh Giáo, song ta và Dương Tiêu có mối thù sâu tựa biển, không thể không giết hắn.
Trương Vô Kỵ hoảng vía, biết mình bị trọng thương không thể nào đánh lại Ân Lê Đình nhưng tiền của Minh Giáo cũng không thể không lấy, cuối cùng y nghĩ ra một cách rồi giả vờ thều thào nói:
- Lục thúc, thúc giết con đi.
Quả nhiên Ân Lê Đình nhận ra y là Trương Vô Kỵ, bèn dừng tay.
Đúng lúc đó lại thấy Dương Bất Hối xông tới nói:
- Cha tôi làm gì mà ông định giết?
- Cô? Hiểu Phù…
- Hiểu Phù là mẹ của tôi.
- Mẹ của cô bị tên trời đánh kia hại chết, tôi phải trả thù.
- Vớ vẩn. – Dương Bất Hối nói – giết mẹ tôi là mụ già Diệt Tuyệt kia kìa, ông muốn trả thù thì đi sang giết bà ấy đi.
- Vô lý, không thêt như thế, Diệt Tuyệt sư thái là sư phụ của mẹ cô, làm sao giết cô được?
- Không sai – Diệt Tuyệt đột nhiên lớn tiếng nói – con tiện nữ Kỷ Hiểu Phù đúng là do bần ni đánh chết, năm xưa ả giấu ta, lén lút ra ngòai ghi lô đề cuối cùng thiếu nợ lung tung, cuối cùng phải gặp Dương Tiêu để vay với lãi suất cắt cổ, lãi mẹ đẻ lãi con, cuối cùng xác định không thể thu hồi lại món nợ đã đòi, Dương Tiêu cho nó hai con đường để lựa chọn một là vào vũ trường làm vũ nữ, hai là làm vợ của y, sau một hồi mặc cả trả giá, nó chấp nhận làm tình nhân của họ Dương trong một tuần, đứa nghiệt chủng này chính là kết quả của mối duyên tình khốn nạn đó. – ngừng một lát bà lại nói tiếp – cách đây mấy năm, ta có gặp nó và định truyền Ỷ Thiên Kiếm cho nó với điều kiện phải đích thân giết chết Dương Tiêu nhưng nó bằng mọi giá cũng không chấp nhận.
- Cô ấy không chấp nhận chỉ vì đã đứng ra bảo lãnh cho cô ấy được tham gia một tua hụi lớn – Dương Tiêu thở dài- dĩ nhiên nếu tôi có bề gì, cô ấy vô phương gỡ lại số tiền năm xưa.
- Ta không tin – Ân Lê Đình gào thét rồi vụt bỏ chạy.
- Lục thúc – Trương Vô Kỵ nói với theo – đừng chạy nhanh quá, nhồi máu cơ tim chết đấy.
Lần lượt ngũ đại phái lục đục kéo nhau xuống núi, quanh đi quẩn lại chỉ có một mình Minh Giáo ở lại rên la ầm ĩ.
Trương Vô Kỵ lại được hai cô gái xinh như mộng là Tiểu Chiêu và Dương Bất Hối dìu vào đại sảnh, miệng hắn không ngớt rên hừ hừ lại vờ đụng chạm hai cô gái khiến tôi tức lộn cổ.
Vừa vào trong một lát mới nghe tiếng xôn xao ở phía dưới chân núi vọng lên, hóa ra Cái bang bắt đầu tấn công lên núi.
Dương Tiêu hoảng hồn:
- Thôi toi rồi, đám ăn mày có đến mấy vạn tên, lấy đâu ra tiền mà cho chúng bây giờ.
Trương Vô Kỵ vốn nhát như cáy, vừa nghe vậy đã vội vàng định chạy vào đường hầm thoát thân.
Dương Tiêu nghe đến đường hầm thì lập tức mừng rỡ kêu thầm là có đường thóat thân, song quy định của Minh Giáo vô cùng khắt khe, không có lệnh của giáo chủ lại không vào được.
Trương Vô Kỵ biết vậy bèn nói lớn:
- Tức là các ông không vào được phải không? Vậy thì thanh toán tiền công cho tôi để tôi vọt vào trong hang cho khỏe, mặc xác các người.
- Tôi cũng muốn lắm – Thanh Dực Bức Vương nói – nhưng không có chữ ký của giáo chủ, ai dám xuất kho quá một triệu chứ?
- Các ông định ăn quịt hả? Nói cho mà biết nhớ, thằng này không dễ bắt nạt đâu.
- Đại ca – tôi nghĩ đến món tiền khổng lồ bị người khác quịt mất không khỏi xót ruột bèn nói – thế thì huynh làm giáo chủ đi.
- Ý hay đấy – Bạch Mi Ưng Vương cười rộ lên – ta đồng ý.
- Nhưng Trương Vô Kỵ không phải người trong Minh Giáo.
- Tôi đã học được Càn Khôn Đại Na Di ai dám nói không được. – Trương Vô Kỵ lớn tiếng – nào bây giờ đưa giấy đây tôi ký.
- Đại ca – tôi thì thầm vào tai gã nói nhỏ - giờ đại ca là giáo chủ minh giáo, toàn bộ tiền bạc đều là của đại ca, việc quái gì phải xuất như thế?
- Sao mày không nói sớm? OK.
- Khoan đã đại ca ơi, trước tiên phải cứu họ đã, họ mà chết thì chẳng có ai đưa tiền cho anh đâu.
- Thế thì cả bọn vào trong hầm khẩn trương.
Nghe Trương Vô Kỵ nói vậy, cả bọn hớn hở chạy ùa vào cổng tầng hầm.
* * *
Sau khi lên làm giáo chủ, Trương Vô Kỵ đích thân thống lĩnh quần hùng Minh Giáo đi liên lạc với giang hồ chính phái những mong giang hồ không còn sóng gió, hắn cũng có thể yên tâm ngồi trên chiếc ghế giáo chủ để hưởng phúc.
Nhưng trên đường đi lại gặp Ân Lê Đình bị đánh tàn phế tay chân, Trương Vô Kỵ đành phải cử Dương Bất Hối ở lại chăm sóc.
Lúc đầu Dương Bất Hối nằng nặc không nghe, song nghe nói Ân Lê Đình có tiền bảo hiểm hậu hĩnh, Trương Vô Kỵ lại hứa tăng lương chăm sóc cho thị lên gấp đôi, nên cuối cùng cũng êm chuyện.
Càng lạ hơn, lúc lên đến Thiếu Lâm Tự, ngôi chùa lại trở thành hoang phế, chẳng có lấy một bóng người.
- Quái lạ - Trương Vô Kỵ ngạc nhiên – sư sãi Thiếu Lâm đâu mà không ra tiếp đón chúng ta nhỉ?
- Bọn họ bỏ chùa đi bụi rồi ư?
- Vô lý, dù có bỏ chùa đi bụi thì cũng không thể đi bụi tập thể như vậy được. Huống hồ Thiếu Lâm là nơi kiếm tiền cực tốt, lý do gì họ bỏ đi bất ngờ như vậy?
- Ừm.
- Mau chạy vào bên trong xem họ có quên cái gì không? Chúng ta phải khoắng cho bằng sạch chớ bỏ sót món nào đấy.
Song đi vào bên trong, chỉ có tám pho tượng quay lưng vào trong tường.
Trương Vô Kỵ kêu rộ lên:
- Hô hô, nhìn này, model tượng diện bích sám hối, hô hô.
- Đại ca ơi, chịu khó suy nghĩ đi, trên giang hồ chưa từng nói đến mốt này, chắc chắn Thiếu Lâm Tự chẳng phải trại tâm thần để xếp tượng một cách dở hơi thế này.
- Mày nói có lý, thế thì xoay nó trở lại chỗ cũ đi.
- Sao lại là em?
- Vì tao là đại ca, còn mày là đàn em.
- Sao không sai bọn Dương tả sứ hay Thiết Bất Đắc ý?
- Nếu bọn họ làm thì tao phải tốn thêm tiền công tác phí, chao ôi, tốn kém lắm.
- Keo bẩn đến thế là cùng.
8 bức tượng to tổ bố vừa xoay ra đã hiện ra tám chữ:
TRƯỚC DIỆT THIẾU LÂM, SAU TRIỆT VÕ ĐANG.
- Toi rồi đại ca ơi, bọn chúng định tiêu diệt Võ Đang đại ca ơi.
- Thôi chết rồi, chữ ký của ông già Trương Tam Phong rất có giá trị, tao định chuyến này về chôm mấy cuốn sách của ông ấy đem ra chợ đen bán, để bọn chúng tiêu diệt phái Võ Đang thì đúng là uổng công.
Thấy hay thì nhấn Thanks nha o0... Hồi 5 ...0o.
Triệu Mẫn
Trương Vô Kỵ hoảng hồn hoảng vía, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về Võ Đang.
Song chưa ai đen bằng hắn ta, chạy nửa đường bị quan phủ phát hiện chưa có giấy phép cưỡi ngựa, thế là mất toi hai con ngựa, hai huynh đệ đành phải đi bộ.
Được ít lâu sau, đám người Dương Tiêu đuổi kịp hai chúng tôi, vậy cũng tốt, khỏi phải lo vấn đề ăn ở, Dương Tiêu lại có giấy phép cưỡi ngựa hạng 3 đi lại thoải mái mà chẳng sợ gặp mấy tên sai dịch vô lương tâm suốt ngày đòi tiền mãi lộ.
Nhưng dù gấp gáp đến đâu, tính xấu của Trương Vô Kỵ mãi mãi không bỏ, chạy một đoạn lại phải vào quán rượu ăn uống.
Trên tửu lầu khá cao, tại bàn tiệc dạng VIP, cả bọn đang nhồm nhoàm ăn uống phủ phê chợt Trương Vô Kỵ sững người nhìn về phía trước.
Tôi ngạc nhiên nhìn theo chợt thấy một đám người đang đi lên lầu.
Người đi đầu tiên gương mặt trắng trẻo, có thể nói cũng là một mĩ nam tử.
Thấy Trương Vô Kỵ nhìn gã chăm chăm tôi ngạc nhiên:
- Đại ca, bộ anh thành pê đê rồi hay sao mà nhìn vào gã kia chăm chăm thế?
Trương Vô Kỵ gõ đầu tôi một cái đau điếng rồi nói nhỏ:
- Nó là con gái.
- Sao đại ca biết?
- Xưa nay tao chỉ cần nhìn qua là biết ngay, cần gì phải hỏi.
- Mắt đại ca nhìn gái sao tinh thế? Nhưng có ích gì? Nếu là con gái mà cải trang thành con trai thì đích thị là hạng xăng pha nhớt rồi, mê mệt làm gì chứ?
Nói đến đó, tên gái giả trai nhìn thấy chúng tôi bèn mỉm cười thật tươi rồi quay trở xuống lầu.
Lúc này Dương Tiêu nói:
- Giáo chủ, người có thấy bảo kiếm của y không?
- Là kiếm gì?
- Ỷ Thiên Kiếm.
- Vô lý – tôi kêu lên - Ỷ Thiên Kiếm là vật sở hữu của phái Nga My, con nhỏ này sao lại có nó? Đó có phải hàng nhái không?
- Không thể. Nếu không phải hàng xịn làm sao qua mắt ta?
- Vậy nó chôm được của mụ già đó chăng?
- Điều này càng vô lý hơn, mụ già đó biết thanh kiếm này vô cùng quý báu làm sao có thể để người ta lấy được dễ dàng như vậy?
Cuộc đối thoại đến đó lại thấy một người chạy lên, hắn cung kính vòng tay nói với Trương Vô Kỵ:
- Công tử, thiếu gia nhà tôi gửi tấm danh thiếp này đến người, đằng sau có ghi rõ địa chỉ mong công tử đến tối ghé thăm.
Trương Vô Kỵ vừa nghe bốn chữ “đến tối ghé thăm” mắt đã sáng rực, trong đầu hắn nảy ra bao nhiêu ý định bậy bạ, mặc kệ tôi, Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu khuyên can thế nào cũng mặc kệ.
Cuối cùng cả ba chúng tôi buộc lòng phải đi theo bảo vệ y, dù sao y cũng là giáo chủ, không có chữ ký của y, mọi việc chi tiêu trong Minh giáo không thể diễn ra như hiện tại, bọn họ cũng sẽ bị trừ tiền lương đến sạt nghiệp vì tội không bảo đảm an toàn cho giáo chủ.
Trang viện của cô gái hồi sáng thanh tao thi nhã không thua khách sạn 5 sao, thức ăn còn ngon hơn nhà hàng, vừa nhìn thấy tôi đã thèm đến rỏ rãi.
Nhưng lúc đó, tiếng nhạc lập tức rộn ràng, một bóng áo đỏ nhẹ nhàng bước ra.
Trái tim tôi như muốn ngừng đập, sững sờ đến quên cả miếng đùi gà đang gặm dở trong tay.
Cô gái mới vào phòng còn xinh hơn cả Chu Chỉ Nhược, chao ôi, nếu nói về bốn chữ tuyệt sắc giai nhân còn quá tầm thường nếu nói về nàng.
Trương Vô Kỵ thì khỏi nói, đôi mắt nhìn chăm chăm như muốn lồi ra khỏi tròng, ngay cả Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu cũng không kìm chế được bản thân, nước dãi chảy ròng ròng.
Cô gái nhìn bốn chúng tôi mỉm cười:
- Trương giáo chủ, Vi Bức Vương, Dương Tả sứ, Sở Lưu Manh, tiểu nữ vô cùng hân hạnh gặp quý vị.
- Cô nương, sao cô biết chúng tôi?
- Sau trận chiến Quang Minh đỉnh, danh tiếng của Minh Giáo đã vang khắp võ lâm, poster của bốn vị đây được treo khắp nơi, ai mà không biết?
- Vậy cô nương đây là…?
- Tiểu nữ họ Triệu, tên chỉ có một chữ Mẫn.
- Triệu cô nương, chúng tôi có điều muốn thỉnh giáo.
- Gặp nhau nơi đây là có duyên – Triệu Mẫn gạt đi – đây là lô rượu ngoại gia phụ mới nhập, mời quý vị vài chén.
Vừa gặp đã đòi uống rượu, cô này chắc chắn cũng từng làm vũ nữ ở vũ trường, nếu không đã chẳng sành sỏi như thế - tôi thầm nhủ.
Đúng lúc đó, cô nàng sơ sẩy làm rơi ly rượu trên tay xuống, rượu loang khắp váy.
Cô nàng bối rối:
- Xin lỗi, chờ lát tôi đi thay đồ.
- Cô cứ tự nhiên.
Chờ Triệu Mẫn vừa đi khỏi, Trương Vô Kỵ vội vàng kéo tôi đi xềnh xệch.
- Nhanh lên, nếu không muộn mất.
- Đại ca định đi do thám à?
- Ở đây có quái gì mà do thám? Tao với mày đi nhanh lên một chút, may ra còn nhìn trộm được ả họ Triệu đó thay quần áo.
- Đại ca đồi bại quá, như thế cô ta bắt được báo sai dịch thì anh em mình rũ tù.
- Ừ nhỉ - Trương Vô Kỵ giật mình – toi rồi, quay lại nhanh lên.
Cũng may nhờ tôi can gián kịp thời, Trương Vô Kỵ quay lại cũng là lúc cô gái đó quay về.
- Xin lỗi quý vị.
- Ờ,… ờ.,… - Trương Vô Kỵ lúng túng rồi nói – chúng tôi có việc phải về sớm.
Tôi cười thầm trong bụng, chắc chắn thằng cha này sợ người ta phát hiện hành vi xem trộm của mình nên mới đánh bài chuồn nhanh thế.
Kỳ lạ hơn là cô nàng họ Triệu thản nhiên như không, chỉ chào chúng tôi rồi đi vào trong.
Đến lúc đi trên đường chúng tôi mới phát hiện thì ra Dương Tiêu và Vi Bức Vương đều trúng độc, hóa ra rượu họ uống cộng với cây kiếm Ỷ Thiên giả Triệu Mẫn cố tình để lại hòa với nhau tạo thành một chất độc kịch tính khôn lường.
- Con bé này độc mà thâm thật. – tôi kêu lên.
Trương Vô Kỵ không nói không rằng, vội kéo tôi chạy về sơn trang đó tìm thuốc giải, trước khi đi không quên dặn bọn Dương Tiêu tìm cơ sở y tế gần nhất tại đó mà điều trị nếu không không chết cũng thành tật.
Quay lại sơn trang, chúng tôi nghe tiếng đàn réo rắt bên tai, mải mê quá, tôi quay sang nói với Trương Vô Kỵ:
- Con bé này mà tham gia vào ban nhạc nào đảm bảo kiếm khối tiền.
Thấy hai chúng tôi, cô gái khẽ mỉm cười trêu chọc:
- Không ngờ hai vị lại về đây sớm như vậy.
- Triệu cô nương, chúng ta không thù không oán, mong Triệu cô nương có thể cho chúng tôi thuốc giải.
- Các ông nói ngon nhỉ, giỏi thì đi mà tìm.
- Đừng thách nhà giàu húp tương chớ - Trương Vô Kỵ nói rồi phóng vù xuống hồ nhặt bừa mấy bông hoa miệng lẩm bẩm – cầu giới khấn phật hoa này có tác dụng nếu không thì ê mặt.
Triệu Mẫn thấy thân thủ của Trương Vô Kỵ như vậy liền hét một tiếng lanh lảnh rồi vung thanh kiếm giấu dưới cây đàn phóng tới.
Trương Vô Kỵ đại ca dĩ nhiên tránh khỏi, thậm chí còn vụt qua đầu thị nhanh tay giật luôn cái trâm đeo trên đầu.
- Hảo công phu – Triệu Mẫn vỗ tay khen hay -
Tay nghề ấy mà đi móc túi với giật dây chuyền đảm bảo bách phát bách trúng.
- Đa tạ cô nương, chúng tôi xin cáo từ. Chiếc trâm này xin hoàn trả cô nương.
Chúng tôi vừa quay lưng đi đã nghe tiếng Triệu Mẫn tru tréo đằng sau:
- Trương Vô Kỵ, ngài đã trả tôi cây trâm tại sao còn chôm mất viên dạ minh châu nữa?
- Tài ăn vạ của cô Chí Phèo còn phải gọi bằng sư phụ - tôi kêu lên – đại ca tôi đã trả lại cả cái trâm, lý gì giữ lại viên ngọc chứ?
- Thôi, hai người ỷ đông hiếp cô, tôi thà chết còn hơn.
Nói rồi Triệu Mẫn đưa dao lên cổ.
Tôi hoảng hồn, nếu cô ta tự sát ở đây, chúng tôi lại không có nhân chứng chứng minh mình vô tội thì chết là cái chắc, nên vội vàng phóng vụt tới ngăn lại.
Nào ngờ vừa đến bên cạnh cô ta, mảnh đất dưới chân tôi lập tức biến thành khoảng không, cả người tôi lao vụt phía dưới.
Song tôi nào chịu thiệt, vội vàng đưa tay kéo luôn ả xuống dưới.
Đúng lúc rơi xuống, tôi chợt thấy cánh tay của Trương Vô Kỵ đại ca thò tới, mừng không để đâu xiết, tôi vội vàng bám lấy.
Song có vẻ như trọng lượng của hai chúng tôi quá nặng, Trương Vô Kỵ không sao giữ nổi, cả ba ngã nhào xuống phía dưới.
- Đại ca…. - tôi vừa xoa mông vừa cảm động – em xin lỗi, nếu không vì em…
- Đừng nói nhiều – Trương Vô Kỵ trả lời – phụ tao tìm viên dạ minh châu nhanh lên.
- Dạ minh châu nào?
- Thì lúc nãy tao chôm của Triệu Mẫn, sau đó thấy nó lăn lông lốc xuống hố tao giật mình định nhào tới chụp lại thì mất đà, mày thử xem nó có ở đây không?
- Thế mà em cứ tưởng đại ca vì cứu em mới rơi xuống đây. Thôi quên xừ cái viên ngọc quái qủy đó đi, giờ làm sao thoát khỏi nơi này?
- Đơn giản bảo Triệu Mẫn đưa ra thôi.
Song mặc kệ chúng tôi năn nỉ hay dọa dẫm đủ kiểu, Triệu Mẫn nhất định không chịu đáp ứng yêu cầu của chúng tôi, con gái gì mà lỳ quá thể.
Thậm chí đến lúc Trương Vô Kỵ lợi dụng cù vào lưng ả, ả tuy cười không ngớt song cũng không chịu nói lối ra.
Tôi vội vàng nói:
- Đại ca ơi, nó cười nhiều quá đứt mạch máu não thì anh ốm tù.
Trương Vô Kỵ nghe vậy chột dạ ngồi phịch xuống đất thất vọng.
Chợt tôi nghĩ ra một điều, cười tươi nói:
- Yên chí đi, em có cách rồi.
- Cách gì?
- Cứ chờ thôi, em đảm bảo hai tiếng nữa, nó sẽ tự động thả chúng ta ra.
- Đừng có nằm mơ. – Triệu Mẫn thở hổn hển – ta có chết cũng không thả các ngươi đâu.
- Vậy ta và cô cá nhé.
- Cá gì?
- Ta chấp cô nửa tiền, nếu hai tiếng nữa cô không tự động mở cổng ra, tôi chặt đầu tôi xuống làm ghế cho cô ngồi cũng được.
- Ngồi lên đầu mi chỉ tổ hỏng quần model của ta, nếu ta thua, ta sẽ cho mi hai mươi triệu.
- Ok, ký giấy giao kèo đi.
Trương Vô Kỵ lấy làm ngạc nhiên lắm nhưng cũng yên lặng chờ đợi.
Quả nhiên đúng tiếng rưỡi sau, Triệu Mẫn liên tục kêu khó thở mặt mày nhăn nhúm rồi lập tức mở cửa cơ quan, chạy ra ngòai mất dạng.
Trương Vô Kỵ quay sang hỏi:
- Sao ngươi biết chính xác vậy?
- Hì hì, điều này thì phải cám ơn đại ca – tôi cố nén cười – em đã quan sát, căn phòng đó có lỗ thông hơi rất bé, trong vòng hai tiếng, mùi nước hoa rẻ tiền của đại ca bay khắp phòng, lúc đó đến phật còn không chịu nổi nữa là ả.
- Mày chơi đểu tao à?
- Tại đại ca đấy chứ, em nói bao nhiêu lần rồi, đừng keo kiệt quá ai đời lại lấy nước xoa xịt toa lét xịt vào người, ai mà chịu nổi.
- Thôi được rồi – Trương Vô Kỵ cứng họng – mau về cứu hai người kia đi.
Lúc chúng tôi hội ngộ họ Dương, Vi, chợt thấy một người cưỡi ngựa đuổi theo.
- Nhị vị công tử, chờ chút.
- Chuyện gì vậy?
- Tiểu thư chúng tôi có cái này giao cho hai vị, đây là tấm séc hai mươi triệu của Sở công tử, còn đây là chiếc hộp, chủ nhân tôi nói đích thân trao cho Trương Vô Kỵ công tử.
Tôi mừng húm, vừa rồi vì thoát ra khỏi bẫy quá vui mừng quên mất cả đòi nợ, không ngờ ả lại quân tử đến thế.
Trương Vô Kỵ thấy tôi cầm tấm séc trong tay tỏ ra không hài lòng, vội bỏ chiếc hộp ra thì thấy chiếc kim thoa xinh xắn đã nằm sẵn trong đó.
Hắn không giấu nổi vẻ thất vọng cầm chiếc thao nói:
- Thứ dở hơi này thì bán bao nhiêu tiền?
- Ối đại ca ơi – tôi cầm lấy rồi kêu lên – sao mà nhẹ thế này? Trời ơi, hóa ra là đồ dỏm.
- Mày dựa vào đâu mà kết luận thế? Tao cắn thử có thấy vàng rơi ra đâu.
- Đại ca nhìn xem, chữ Made in Taiwan in rành rành rồi, cãi vào đâu nữa?
- Thế thì tao giữ của nợ này làm gì? – hắn toan vứt đi chợt nói – thôi được, để tao về tặng cho Tiểu Chiêu cho đỡ uổng. Hồi 6 Ngay sáng sớm hôm sau, Trương Vô Kỵ đã tặng quách cây trâm kém chất lượng ấy cho Tiểu Chiêu, miệng còn không ngừng bốc phét mình cực khổ lắm, chạy mất mấy hiệu kim hoàn hạng sang ở thành này mới mua được.
Tiểu Chiêu đương nhiên sung sướng vô cùng dù sao trâm này cũng thuộc loại xịn, tuy nhiên đến lúc xem xét kỹ cô ngạc nhiên:
- Công tử, tại sao trên đỉnh của nó lại có vết lõm nhỉ?
Trương Vô Kỵ giật mình, làm sao có thể nói nguồn gốc thật sự bèn nói lấp lửng:
- Thôi chết rồi, chắc tại mấy thằng cha làm bố láo ăn bớt vật liệu, tôi phải cho nó một trận mới được.
Tiểu Chiêu vốn cực kỳ ngây thơ, vừa nghe vậy đã cất tiếng khuyên can sợ Trương Vô Kỵ quay lại gây sự lại bị bọn bảo kê đánh thì khổ. Tất nhiên họ Trương lúc đầu làm ra vẻ hùng dũng lắm nhưng trong bụng mừng không để đâu hết.
Ngày hôm sau, sợ đi cùng Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu lại lây độc của họ thì khổ, tôi và Trương Vô Kỵ vội kiếm cớ rồi chuồn trước. Dương Tiêu cũng cẩn thận, trước khi chúng tôi đi đã chuẩn bị sẵn hai tấm bằng cưỡi ngựa.
Tôi ngạc nhiên:
- Chúng tôi đã thi bao giờ đâu? Cướp đâu ra bằng thế này?
- Muỗi - Dương tả sứ bật cười vì sự ngớ ngẩn của tôi - đến tiền Minh Giáo chúng ta còn in giả được, tấm bằng này thì bõ bèn gì.
Trương Vô Kỵ nghe vậy gật gù rồi chợt biến sắc nói lớn:
- Vậy tiền các ông đưa cho tôi có phải tiền giả không?
- À, điều này thì xin giáo chủ cứ yên chí, đảm bảo người đem ra tiêu pha, khó có người phát hiện.
- Trời ơi - Trương Vô Kỵ kêu lên thảm thiết - các ông cho tôi một đống tiền nhưng toàn tiền giả thì làm ăn gì? Lỡ tôi tiêu bị phát hiện nha sai bắt được thì ốm tù.
- Trước giờ tiền của chúng ta có bị phát hiện đâu, ngài cứ yên chí - Dương Tiêu cười đểu.
- Yên cái đầu ông.
Trương Vô Kỵ nói vậy rồi quất ngựa vọt thẳng. Tôi ngạc nhiên vì thái độ thiếu lịch sự của y rồi cũng phóng ngựa đuổi theo:
- Đại ca, anh dở người hay sao thế?
- Mày dở thì có, tao tưởng vớ bở hoá ra bọn nó cho tao làm chủ một đống tiền giả, lỡ sau này bị nha dịch bắt thì tao lãnh đủ.
- Nhưng Dương tả sứ đã khẳng định tiền rất giống thật, chẳng dễ phát hiện cơ mà.
- Hừm, lão nói thế chứ nếu bị bắt ai là đứa đầu tiên chịu trách nhiệm?
- Ừ, đúng là đại ca.
- Cái ghế Minh Giáo này không ngồi được rồi, tao phải tìm đứa nào thế chỗ thôi.
* * *
Vì sự an nguy của núi Võ Đang, tôi và Trương đại ca phóng bất kể ngày đêm, mãi đến đêm hôm sau, chúng tôi mới lên được đến đỉnh núi.
Song mọi chuyện đã quá muộn, Trương Tam Phong vì quá tin tưởng, bị tên phản tăng Thiếu Lâm đánh lén, bị trọng thương.
Trương Vô Kỵ vội vàng nói với tôi:
- Tao với mày đi tìm hai bộ quần áo đạo sĩ cũ đi.
- Chuyện gì vậy?
- Ừ... - Trương Vô Kỵ ngần ngừ một lúc rồi nói - thực ra lúc nhỏ tao nợ của bọn tiểu đạo sĩ một số tiền, nếu bây giờ thò mặt ra không sạt nghiệp mới là lạ.
- Anh đi đâu cũng mang nợ.
Nhưng gì thì gì tôi chẳng thể phản đối gì hơn, hừm, đành phải mặc bộ quần áo xấu xí thế này.
Tôi kêu lên:
- Quần áo xấu thế, chẳng model tí nào, người ta mà nhìn thấy em thì cười cho thối mũi.
- Câm mõm lại, ra đây đi.
Song số Trương Vô Kỵ và tôi phải nói đen không để đâu xiết, vừa ra đã gặp Trương chân nhân đang truyền thụ võ công cho Du Đại Nham, thôi xong, chưa kịp nhìn nghe Du Đại Nham sai chúng tôi khiêng kiệu cho ông ra ngoài.
Tôi khẽ càu nhàu:
- Đấy bảo anh rồi, mặc áo này làm gì, tự nhiên phải đi khiêng kiệu.
- Hê, lúc nãy tao học được mấy chiêu hay phết mày ạ.
- Anh cẩn thận, Trương chân nhân mà kiện anh ăn cắp bản quyền thì chết.
Chết rồi, vừa thò mặt ra, tôi đã nhìn thấy gương mặt giả nam của Triệu Mẫn.
Con bé này sao khoái giả trang thế nhỉ? Không biết nó có nhận ra mình không? Toi rồi, mình vừa thắng nó hai mươi triệu, nó mà trả thù thì chết.
Chưa kịp nghĩ ngợi, Triệu Mẫn đã lớn tiếng thách thức, lại còn mạo nhận người của Minh Giáo đến thuyết phục Võ Đang đầu quân cho triều đình.
Trương Vô Kỵ nghiến răng:
- Dám mạo danh tao, tao phải kiện ra toà án quốc tế cho con bé này tán gia bại sản thì thôi.
- Tên của anh có đăng ký bản quyền đâu, - tôi cười - kiện cũng chẳng ăn thua gì đâu anh ơi, nó giàu lắm, nếu nó kiện lại thì anh em mình chết toi.
- Thế bây giờ phải làm sao?
- Tốt nhất cứ đứng yên xem xét tình hình thế nào đã.
Triệu Mẫn rõ khôn, biết thừa bên trong Võ Đang chẳng ai đủ sức đối đầu với nó lên cứ hết sức khích bác đánh nhau, cũng may vừa lúc đó, Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu lên kịp.
Tất nhiên, dù sao đây cũng là trận đấu của Võ Đang và Minh Giáo giả, bọn Dương, Vi đâu có tư cách gì xen vào, đành ngồi ra ngoài làm khán giả bất đắc dĩ.
Triệu Mẫn cười ha hả:
- Thì ra Võ Đang chỉ là anh hùng rỏm, không ai dám đấu với ba nô tài của ta.
Trương Vô Kỵ chợt nóng mặt, không thể để cho con bé này khinh thường được,Võ Đang mà mất mặt đảm bảo chữ ký của Trương chân nhân mất giá ngay, cuối cùng hắn hét lớn một tiếng rồi nhẩy vọt ra đại sảnh lên tiếng nhận lời thách đấu.
Cũng may, Trương Vô Kỵ tuổi khỉ, tài bắt chước cực nhanh, đánh Thái Cực Quyền nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đả bại hai cao thủ bên đó, thậm chí còn dò hỏi được Hắc Ngọc Tục Đoạn cao ở trong người Triệu Mẫn.
- Triệu cô nương, mong cô có thể cho tôi một ít.
- Xì - Triệu Mẫn đang định giễu cợt chợt thốt lên - Trương Vô Kỵ, thì