Thân gửi người-tự-cho-mình-là-kẻ-thất-bại!
Đọc xong lá thư của bạn, những người "cùng hoàn cảnh" giống bạn ắt hẳn cũng đang ê chề và đau khổ lắm...
Bởi kì thi đại học mỗi năm chỉ tổ chức một lần. Đó là kì thi quyết định
tương lai cho bạn, mở ra cánh cửa mới cho cuộc đời bạn, lật sang trang
mới để đánh dấu sự trưởng thành của bạn...
Thi xong, bạn đã có thể dự đoán được điểm của mình. Và khi biết kết quả
rồi thì bạn lại nản chí, chùn bước, tự cho mình là kẻ thất bại, phán
ngay rằng bạn "rớt", bạn làm ba mẹ, gia đình, bạn bè, thầy cô buồn
lòng...
Không ai có thể tránh khỏi cảm giác ấy bạn ạ. Ngay cả việc bị 0 điểm vì
chưa thuộc bài, mỗi người chúng ta cũng cảm thấy cắn rứt lương tâm và
buồn cả tuần liền, huống hồ một kì thi quan trọng đầy căng thẳng và áp
lực, bạn đã cố gắng hết sức, những teen cùng trang lứa với bạn cũng nỗ
lực hết mình, vậy mà kết quả lại "không đâu vào đâu", một đòn sét đánh
ngang tai thật đau đớn...Điều đó kinh khủng hơn rất nhiều so với việc
bạn bị điểm kém, hay việc bạn thi nghề chỉ đậu loại trung bình...Mình
rất hiểu, chia sẻ và thông cảm với bạn...
Nhưng bạn à....
Nói đi cũng phải nói lại. Kết quả thi không thể thay đổi. Bạn trách
mình? Kết quả vẫn thế! Bạn lạc quan? Mọi người cũng đỡ lo cho bạn hơn.
Bạn nghĩ rằng bạn buồn thì kết quả sẽ khá hơn ư? Mọi người đồng cảm cho
bạn hơn ư? Điểm thi của bạn sẽ nâng lên chút đỉnh ư? Không hề. Buồn, mọi
người chỉ thấy bạn là một người yếu đuối và dễ nản chí, gặp khó khăn đã
vội chùn bước. Bạn cho rằng nếu mình "giả vờ lạc quan" (chỉ là giả vờ
thôi), thì mọi người sẽ lại chì chiết và cho rằng bạn hời hợt trước
tương lai của chính mình? Tiến thoái lưỡng nan, bạn đang không biết phải
làm gì, ngoài việc lặng im nghe bạn bè chê bai, cha mẹ la rầy, rồi bỗng
mặc cảm tội lỗi, muốn trốn tránh tất cả?
Bạn "sẽ-rớt", đó chỉ là thì tương lai. Còn điều gì đảm bảo rằng bạn sẽ
rớt hoàn toàn và không đậu vào bất kì trường nào? Con đường đời của mỗi
chúng ta đâu phải lúc nào cũng trải thảm đỏ, rải hoa hồng...Phải có chỗ
lồi lõm, chông gai, phải có núi cao, vực sâu để thử thách ý chí của
chính bạn. Nếu bạn không vượt qua nổi thì bạn đã rơi vào cái bẫy của
chính mình...
Đối với tôi, và có lẽ là với rất nhiều sĩ tử đang có kết quả thi không
tốt giống bạn, họ không có khái niệm "thất bại", "rớt". Họ chỉ mỉm cười
và thốt lên rằng: "Ồ, mình là người đặc biệt được Thượng Đế chọn để thử
thách, vì ông biết mình bản lĩnh và đủ khả năng vượt qua. Làm gì có thất
bại? Chỉ là thành công chưa đến thôi ấy chứ!"
Đừng nhìn vào người khác, vì mỗi chúng ta là một cá thể riêng độc lập,
có ưu nhược khác nhau, khả năng nổi trội, thích nghi với hoàn cảnh khác
nhau, có như vậy cuộc sống mới muôn màu. Nếu ai thi đại học cũng đậu thì
con người đâu cần phải đến trường, đúng không bạn? Hơn nữa, như bạn
nói, bạn đã cố hết sức mình, và bạn nên tự hào với thành quả mình đạt
được...
Thành công ngoảnh mặt với bạn ư? Nó đang chơi trò trốn tìm với một người
nhỏ bé là bạn đấy! Nhỏ bé ở đây nghĩa là bạn không đủ "mạnh" để chống
chọi với hiện thực phũ phàng, chỉ nhìn vào bề nổi mà đã vội kết luận,
vội cho mình là kẻ bất tài, rồi cảm thấy tội lỗi với cha mẹ...
Bạn rất hiếu thảo! Tôi ngưỡng mộ bạn vì điều đó. Nhưng, cha mẹ bạn sẽ tự
hào về con mình hơn khi thấy bạn có đủ bản lĩnh để học cách trải nghiệm
và biết cách chấp nhận. Là cha mẹ, ai mà không muốn con mình thành đạt,
nhưng liệu có quá xa vời không khi áp đặt những gì mà con cái không thể
nào thực hiện? Khả năng chỉ đến đó thì làm sao có thể muốn thế này, thế
kia? Ắt hẳn rồi ba mẹ cũng sẽ hiểu và thông cảm cho bạn...
Học không bao giờ là muộn, đa phần những triệu phú, tỉ phú nổi tiếng,
hay những doanh nhân thành đạt đều ít nhiều "gãy gánh" trong con đường
học vấn, nhưng bằng năng lực thật sự cùng ý chí, sự bản lĩnh phi thường,
họ cũng thành công đó thôi!
Còn khá nhiều lời khuyên khác mang tính khách quan mà nhiều người đã đề
cập đến, nên tôi không nhắc lại. Cũng có thể, những gì tôi khuyên bạn
cũng như nước đổ lá khoai, bởi nó cũng chỉ là những lời khuyên thông
thường mang tính giáo điều, lý thuyết. Nhưng tôi viết những dòng này
trên danh nghĩa của một người bạn, có thể đồng cảm và chia sẻ với nỗi
đau lớn của bạn ngay lúc này. Bạn đã tự cảm thấy mình yếu đuối, thì chắc
chắn bạn sẽ tìm được lối đi mới để lấy lại sự tự tin. Có thể bạn học
rất giỏi, nhưng kì thi này bạn không may. Chỉ biết nhìn lên, mà không
nhìn xuống, hay chí ít nhìn những người đang đứng trong hoàn cảnh tương
tự mình, thì dễ chết lắm bạn à....
Vài sĩ tử cũng đang hồi hộp chờ kết quả, nhưng họ biết cách "kiếm tìm
lạc quan trong sự bi quan". Họ cũng đoán được điểm của mình, dự báo
trước được tương lai của mình, nhưng sao họ vẫn dửng dưng thế nhỉ? Bởi
đơn giản, họ không đặt nặng vấn đề thi cử, không xem đại học là con
đường duy nhất, và họ biết kiếm tìm cơ hội, mở lối đi riêng cho mình,
tại sao bạn không làm được điều đó?
Lời cuối cùng, tôi muốn nói với bạn rằng, người mạnh nhất không phải là
người luôn chiến thắng, người mạnh nhất là người không bao giờ bỏ cuộc
khi gặp thất bại, à không, khi "thành công bị trì hoãn" mới đúng!
http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=68204#ixzz0 Nll6QgDW
@all : Chúc tất cả các anh chị chuẩn bị thật tốt cho 2 kỳ thi sắp tới
Đọc xong lá thư của bạn, những người "cùng hoàn cảnh" giống bạn ắt hẳn cũng đang ê chề và đau khổ lắm...
Bởi kì thi đại học mỗi năm chỉ tổ chức một lần. Đó là kì thi quyết định
tương lai cho bạn, mở ra cánh cửa mới cho cuộc đời bạn, lật sang trang
mới để đánh dấu sự trưởng thành của bạn...
Thi xong, bạn đã có thể dự đoán được điểm của mình. Và khi biết kết quả
rồi thì bạn lại nản chí, chùn bước, tự cho mình là kẻ thất bại, phán
ngay rằng bạn "rớt", bạn làm ba mẹ, gia đình, bạn bè, thầy cô buồn
lòng...
Không ai có thể tránh khỏi cảm giác ấy bạn ạ. Ngay cả việc bị 0 điểm vì
chưa thuộc bài, mỗi người chúng ta cũng cảm thấy cắn rứt lương tâm và
buồn cả tuần liền, huống hồ một kì thi quan trọng đầy căng thẳng và áp
lực, bạn đã cố gắng hết sức, những teen cùng trang lứa với bạn cũng nỗ
lực hết mình, vậy mà kết quả lại "không đâu vào đâu", một đòn sét đánh
ngang tai thật đau đớn...Điều đó kinh khủng hơn rất nhiều so với việc
bạn bị điểm kém, hay việc bạn thi nghề chỉ đậu loại trung bình...Mình
rất hiểu, chia sẻ và thông cảm với bạn...
Nhưng bạn à....
Nói đi cũng phải nói lại. Kết quả thi không thể thay đổi. Bạn trách
mình? Kết quả vẫn thế! Bạn lạc quan? Mọi người cũng đỡ lo cho bạn hơn.
Bạn nghĩ rằng bạn buồn thì kết quả sẽ khá hơn ư? Mọi người đồng cảm cho
bạn hơn ư? Điểm thi của bạn sẽ nâng lên chút đỉnh ư? Không hề. Buồn, mọi
người chỉ thấy bạn là một người yếu đuối và dễ nản chí, gặp khó khăn đã
vội chùn bước. Bạn cho rằng nếu mình "giả vờ lạc quan" (chỉ là giả vờ
thôi), thì mọi người sẽ lại chì chiết và cho rằng bạn hời hợt trước
tương lai của chính mình? Tiến thoái lưỡng nan, bạn đang không biết phải
làm gì, ngoài việc lặng im nghe bạn bè chê bai, cha mẹ la rầy, rồi bỗng
mặc cảm tội lỗi, muốn trốn tránh tất cả?
Bạn "sẽ-rớt", đó chỉ là thì tương lai. Còn điều gì đảm bảo rằng bạn sẽ
rớt hoàn toàn và không đậu vào bất kì trường nào? Con đường đời của mỗi
chúng ta đâu phải lúc nào cũng trải thảm đỏ, rải hoa hồng...Phải có chỗ
lồi lõm, chông gai, phải có núi cao, vực sâu để thử thách ý chí của
chính bạn. Nếu bạn không vượt qua nổi thì bạn đã rơi vào cái bẫy của
chính mình...
Đối với tôi, và có lẽ là với rất nhiều sĩ tử đang có kết quả thi không
tốt giống bạn, họ không có khái niệm "thất bại", "rớt". Họ chỉ mỉm cười
và thốt lên rằng: "Ồ, mình là người đặc biệt được Thượng Đế chọn để thử
thách, vì ông biết mình bản lĩnh và đủ khả năng vượt qua. Làm gì có thất
bại? Chỉ là thành công chưa đến thôi ấy chứ!"
Đừng nhìn vào người khác, vì mỗi chúng ta là một cá thể riêng độc lập,
có ưu nhược khác nhau, khả năng nổi trội, thích nghi với hoàn cảnh khác
nhau, có như vậy cuộc sống mới muôn màu. Nếu ai thi đại học cũng đậu thì
con người đâu cần phải đến trường, đúng không bạn? Hơn nữa, như bạn
nói, bạn đã cố hết sức mình, và bạn nên tự hào với thành quả mình đạt
được...
Thành công ngoảnh mặt với bạn ư? Nó đang chơi trò trốn tìm với một người
nhỏ bé là bạn đấy! Nhỏ bé ở đây nghĩa là bạn không đủ "mạnh" để chống
chọi với hiện thực phũ phàng, chỉ nhìn vào bề nổi mà đã vội kết luận,
vội cho mình là kẻ bất tài, rồi cảm thấy tội lỗi với cha mẹ...
Bạn rất hiếu thảo! Tôi ngưỡng mộ bạn vì điều đó. Nhưng, cha mẹ bạn sẽ tự
hào về con mình hơn khi thấy bạn có đủ bản lĩnh để học cách trải nghiệm
và biết cách chấp nhận. Là cha mẹ, ai mà không muốn con mình thành đạt,
nhưng liệu có quá xa vời không khi áp đặt những gì mà con cái không thể
nào thực hiện? Khả năng chỉ đến đó thì làm sao có thể muốn thế này, thế
kia? Ắt hẳn rồi ba mẹ cũng sẽ hiểu và thông cảm cho bạn...
Học không bao giờ là muộn, đa phần những triệu phú, tỉ phú nổi tiếng,
hay những doanh nhân thành đạt đều ít nhiều "gãy gánh" trong con đường
học vấn, nhưng bằng năng lực thật sự cùng ý chí, sự bản lĩnh phi thường,
họ cũng thành công đó thôi!
Còn khá nhiều lời khuyên khác mang tính khách quan mà nhiều người đã đề
cập đến, nên tôi không nhắc lại. Cũng có thể, những gì tôi khuyên bạn
cũng như nước đổ lá khoai, bởi nó cũng chỉ là những lời khuyên thông
thường mang tính giáo điều, lý thuyết. Nhưng tôi viết những dòng này
trên danh nghĩa của một người bạn, có thể đồng cảm và chia sẻ với nỗi
đau lớn của bạn ngay lúc này. Bạn đã tự cảm thấy mình yếu đuối, thì chắc
chắn bạn sẽ tìm được lối đi mới để lấy lại sự tự tin. Có thể bạn học
rất giỏi, nhưng kì thi này bạn không may. Chỉ biết nhìn lên, mà không
nhìn xuống, hay chí ít nhìn những người đang đứng trong hoàn cảnh tương
tự mình, thì dễ chết lắm bạn à....
Vài sĩ tử cũng đang hồi hộp chờ kết quả, nhưng họ biết cách "kiếm tìm
lạc quan trong sự bi quan". Họ cũng đoán được điểm của mình, dự báo
trước được tương lai của mình, nhưng sao họ vẫn dửng dưng thế nhỉ? Bởi
đơn giản, họ không đặt nặng vấn đề thi cử, không xem đại học là con
đường duy nhất, và họ biết kiếm tìm cơ hội, mở lối đi riêng cho mình,
tại sao bạn không làm được điều đó?
Lời cuối cùng, tôi muốn nói với bạn rằng, người mạnh nhất không phải là
người luôn chiến thắng, người mạnh nhất là người không bao giờ bỏ cuộc
khi gặp thất bại, à không, khi "thành công bị trì hoãn" mới đúng!
http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=68204#ixzz0 Nll6QgDW
@all : Chúc tất cả các anh chị chuẩn bị thật tốt cho 2 kỳ thi sắp tới